Đường Hiểu Hoa thật sự không thể tin được!
Chủ tịch lại có thể viết ra một chương trình mạnh mẽ và có công năng thần kỳ như vậy, giờ phút này, nó đang tự động truy tung dọc theo con đường công kích của đối thủ, tất cả động tác của đối phương đều bị nó thăm dò ra.
Trên màn hình đang không ngừng xuất hiện các địa chỉ IP.
Chuyện này, thật sự là không thể tin nổi mà!
Chỉ dùng một chút thời gian mà có thể viết ra một chương trình mạnh mẽ và thần kỳ như vậy, trình độ này quả thực là khiến cho người ta phải than thở, ngay cả một chuyên gia trong ngành an ninh mạng như anh ta cũng phải mặc cảm.
Đừng nói là nửa tiếng, dù cho anh ta vài ngày thì anh ta cũng không thể viết được một chương trình lợi hại như vậy!
Một cao thủ trong Hồng Khách như Lăng Phi cũng phải kém xa.
Chủ tịch Diệp, thật sự là giấu quá sâu!
Tuổi còn trẻ mà đã có trình độ cao như vậy, quả thật là một thiên tài máy tính, một yêu nghiệt. . .
Đường Hiểu Hoa kiềm nén lòng kích động, trong lòng anh ta đã cực kỳ bội phục và tôn kính vị ông chủ trẻ tuổi này của mình.
Hôm qua, ông chủ chỉ dùng thời gian nữa ngày để trở thành danh nhân của cả nước, đại bộ phận người đều tán thưởng, nhưng cũng có rất nhiều người đỏ mắt ghen tỵ, thậm chí là khinh bỉ, họ cảm thấy ông chủ chỉ là một tên công tử nhà giàu, một cái bình hoa, khi đó, đáy lòng anh ta cũng hơi tán đồng quan điểm này.
Nhưng bây giờ, anh ta đâu còn ý nghĩ như vậy chứ, đây rõ ràng là một thiên tài, một yêu nghiệt có IQ cực cao!
Lăng Phi nhìn từng hàng IP không ngừng xuất hiện ở trên màn hình thì biểu cảm lại càng ngốc trệ hơn.
“Điều này. . .làm sao có thể!”
Giờ phút này, anh ta có một loại cảm giác như đang nằm mơ.
Anh ta chưa bao giờ nhìn thấy loại kỹ thuật này, mà tên công tử nhà giàu bị anh ta xem thường này, lại chính là một cao thủ đỉnh phong thâm tàng bất lộ, thậm chí, còn lợi hại hơn cả đám hacker đỉnh cấp nhất trên thế giới ở bên đối diện.
Từ khi nào mà trong nước lại xuất hiện một cao thủ như vậy? Sao anh ta không biết, cũng chưa nghe nói đến bao giờ?
Một lát sau, lại có một nhóm IP xuất hiện.
Diệp Mặc nhìn thấy mấy IP này thì mỉm cười nói: “Tìm được rồi!”
Nếu như không có gì ngoài ý muốn, thì hắn đã tìm được địa chỉ IP cuối cùng của đối phương.
Đúng là đối thủ rất lợi hại, nhưng tiếc là gặp phải một Bug như hắn.
“Hình như bọn họ vẫn chưa biết, để tôi xem nào. . .mở camera, a, camera bị che lại rồi, không chụp được gì cả, rất cẩn thận đấy!” Diệp Mặc gõ bàn phím, hắn đang đi dạo một vòng trong máy tính của đối phương.
“Cái. . .cái gì cơ?” Trác Tâm Nghiên ở một bên mở to đôi mắt xinh đẹp, tràn đầy mờ mịt và ngạc nhiên.
Diệp tiên sinh đang nói cái gì vậy?
Đã tìm được, với lại, đối phương còn không biết, còn để anh ấy đi dạo một vòng, còn suýt nữa có thể chụp được ảnh của đối phương á?
Chuyện này, sao nghe giống như đang nằm mơ giữa ban ngày vậy!
Diệp tiên sinh, lại lợi hại như vậy sao?
Người đàn ông trung niên ở bên cạnh cũng ngẩn ngơ, tiếp đó lại cười một tiếng.
“Ha ha! Làm sao có thể!”
Đây không phải là nói đùa à!
Đối phương chính là hacker đỉnh cấp nhất trên thế giới, vị ông chủ Diệp trẻ tuổi này, làm sao có thể có bản lĩnh đó chứ!
“Tiểu Phi, vị này đang đùa đúng không!”
Anh ta lại nhìn về phía Lăng Phi mà mỉm cười, sau đó, ý cười trên mặt anh ta lại đọng lại, anh ta há hốc miệng, mắt trợn trừng trừng, trong mắt từ từ lộ ra vẻ kinh hãi đến cực hạn.
Nếu như là trò đùa, lấy tính cách của Tiểu Phi thì đã không nhịn được mà mở miệng giễu cợt rồi, nhưng bây giờ, Tiểu Phi lại không lên tiếng, mà chỉ ngơ ngác, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình kia, biểu cảm trên mặt còn hết sức phức tạp.
Điều này chứng tỏ, vị Diệp tiên sinh này không nói đùa, tất cả đều là thật.
Vị Diệp tiên sinh trẻ tuổi này còn là một cao thủ hacker lợi hại hơn cả Tiểu Phi, chỉ viết một cái chương trình mà đã thắng được tổ chức hacker đỉnh cấp nhất trên thế giới rồi!
Anh ta cứ đứng ngẩn người, nghẹn họng nhìn trân trối như vậy.
“Đối phương phát hiện rồi, họ rút dây mạng rồi! Mọi người nhớ cái địa chỉ này đi, có điều, tôi đoán là sẽ không có tác dụng gì đâu, bởi chắc chắn bọn họ sẽ chạy trốn thôi!” Diệp Mặc nói xong thì đứng dậy.
Một lát sau, Trác Tâm Nghiên mới lấy lại tinh thần, vội vàng lên tiếng: “Ừm!”
Nàng ngước mắt nhìn người thanh niên phía trước, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin, nỗi lòng lại cuồn cuộn như thủy triều, khó có thể bình tĩnh.
Vị Diệp tiên sinh này không khỏi quá mức thần ký rồi, từ thủ công, vẽ tranh, ca hát. . .đã có thiên phú siêu phàm tuyệt luân rồi, làm sao trên phương diện máy tính này cũng lợi hại như vậy chứ?
Đúng là nàng có nghe em gái mình nói qua rằng, Diệp tiên sinh rất thông minh, còn là một thiên tài khoa học, nhưng khi đó, nàng cũng không để ý nhiều, vì chỉ cảm thấy em gái mình quá sùng bái, quá thích Diệp tiên sinh nên mới tâng bốc như vậy, nhưng hiện giờ xem ra, điều này không sai chút nào.
“Thời gian cũng không còn sớm, tôi về trước đây, còn phải nấu cơm và cho bọn nhỏ ăn nữa!”
Diệp Mặc mỉm cười, chào tạm biệt, lại đi về phía Ngô Diệu Long để đón hai đứa bé, hàn huyên thêm vài câu thì đi ra ngoài.