“Hoa Thiên này lợi hại như vậy sao? Vậy mà có thể mời được một cao thủ còn mạnh hơn em nữa!” Tiểu Anna lại sợ hãi thán phục.
“Tiểu Anna, em không cần lo lắng, chị sẽ lập tức sắp xếp cho em, đang có người đi qua đón em rồi đấy, sau đó chị sẽ xóa sạch dấu vết cho em.”
“Hoa Thiên. . .thú vị đây!”
“Xem ra, mình rất có duyên với Hoa Thiên này nha!”
Triệu Tinh Uyển để điện thoại di động xuống rồi mím môi cười, đôi mắt mê người dưới kính râm hơi híp lại, lóe lên một vệt sáng xinh đẹp.
Ngón tay ngọc của nàng cầm láy cái thìa bạc, nhẹ nhàng quấy cà phê, lại cầm lên rồi nhấp một ngụm.
Đây là một đầu phố ở Luân Đôn.
Người qua người lại ở khắp nơi.
Nàng khoan thai hưởng thụ bữa sáng của mình, sau đó mới đứng dậy, cầm áo khoác rời đi.
……
Trong tòa nhà Hoa Thiên, Trác Tâm Nghiên đi theo Diệp Mặc ra ngoài.
“Diệp tiên sinh, không ngờ anh lại lợi hại như vậy! Anh học kỹ thuật này ở đâu vậy?”
Nàng thật sự rất tò mò, nhịn không được nên mới mở miệng hỏi thăm.
Lăng Phi kia cũng đã thu dọn xong, cũng đi ra theo, anh ta nghe thấy vấn đề này, thì lỗ tay cũng dựng lên.
Anh ta cũng cực kỳ tò mà, lại càng nghi ngờ và khó hiểu hơn, bởi vì anh ta chưa bao giờ nghe nói đến loại kỹ thuật này cả.
Diệp Mặc cười nói: “Trước kia tôi từng là lập trình viên!”
“Hả?” Trác Tâm Nghiên khẽ giật mình, mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên.
Vị Diệp tiên sinh này lại còn từng làm lập trình viên?
Diệp Mặc nói: “Làm ở Võng Dật, sau này mới nghỉ!”
“Võng Dật?” Trác Tâm Nghiên lại sửng sốt.
Võng Dật không phải làm trò chơi sao!
Ở đó còn có thể luyện được kỹ thuật như vậy sao?
Còn nữa, người có tiền như Diệp tiên sinh mà còn đi làm thuê cho Võng Dật á? Sao nghe chuyện này cứ thấy hoang đường thế nhỉ!
Lăng Phi ở phía sau cũng triệt để mờ mịt!
Nếu như là các công ty lớn như Penguin, Baidu. . .gì gì đó thì còn được, nhưng Võng Dật thì cũng quá kém rồi! Hoàn toàn không dính dáng gì đến loại kỹ thuật này cả.
“Trác tiểu thư, tạm biệt!”
Vừa đi xuống vừa hàn huyên thêm vài câu, Diệp Mặc mang bọn nhỏ lên xe, rồi rời đi.
Khi hắn trở lại Lệ Cung Uyển thì đã gần 6 giờ tối.
Trời đã tối, đèn trong nhà cũng sáng lên, còn có thể nhìn thấy bóng người ở bên trong phòng bên, bên tai còn có giọng nói trong veo và mềm mại đáng yêu của Ngọc Tình truyền đến.
Diệp Mặc mỉm cười, mang theo bọn nhỏ xuống xe, gõ cửa nhà.
. . .
Cạch cạch cạch!
Trước bếp, người ngọc buộc tạp dề đang thái thịt.
Động tác của nàng rất có tiết tấu, lại mang theo cơ thể nở nang rung động, tràn ra những gợn sóng mê người.
Một chiếc váy đầm đơn giản màu đen, phác họa ra những đường cong uyển chuyển bay bổng, nhìn từ phía sau, đường cong từ eo xuống mông cực kỳ kinh người và gợi cảm.
Dương Mạn Ny vừa cắt đồ ăn, vừa ngửa gương mặt xinh đẹp thành thục lên, hô về phía cầu thang: “Ngọc Tình, em vẫn chưa xong à?”
Trên gác, truyền đến giọng nói của Ngọc Tình: “Chờ em một lát, sắp xong rồi!”
“Được rồi!” Dương Mạn Ny bất đắc dĩ lên tiếng.
Sau khi hai người trở về nhà, Ngọc Tình liền đi thay quần áo và trang điểm, bởi vì hôm nay Diệp Mặc sẽ về, Ngọc Tình nói là muốn ăn diện xinh đẹp một chút.
Thật ra thì Dương Mạn Ny cũng có ý nghĩ này, nhưng nàng suy nghĩ một chút thì thấy không thích hợp lắm, cho nên không đi ăn diện, mà chỉ đi thu dọn phòng, đem tất cả những đồ vật riêng của mình trở về phòng mình.
Trong số đó, có rất nhiều đồ lót khiêu gợi, nếu để Diệp Mặc nhìn thấy thì rất xấu hổ!
Nàng cũng nhớ đến đống quần áo trong phòng tắm, nhưng do dự một chút thì vẫn không cầm về.
Trong nội tâm nàng cũng có một vài suy nghĩ đang quấy phá, dù sao Diệp Mặc cũng không phân biệt được, sẽ trực tiếp mang đi giặt, nên nàng cũng không cần đi lấy, đỡ phải tự giật.
Khi nghĩ đến những đồ lót của mình được Diệp Mặc cầm lên, có lẽ còn bị Diệp Mặc quan sát tỉ mỉ, hoặc là ngửi một chút. . .trái tim của nàng liền nhảy loạn lên, gương mặt cũng hơi nóng lên.
“Nghĩ gì thế!”
Nàng gõ đầu mình một cái, gương mặt xinh đẹp lại là một mảnh đỏ bừng, càng lộ vẻ kiều diễm mê người, có một loại phong tình vũ mị mãnh liệt.
Lúc này, nàng nghe thấy tiếng xe ở bên ngoài, sau đó là tiếng bước chân và tiếng kêu gọi hưng phấn của bọn nhỏ.
“A! Diệp Mặc về rồi!”
Nàng giật mình tỉnh lại, vội vàng cởi tạp dề, rửa tay, lại vỗ vỗ gương mặt đang nóng bừng của mình, rồi mới đi ra cửa.
Nàng mở cửa, lại nhếch miệng nở một nụ cười rực rỡ.
“Trở về rồi!”
Dưới ánh đèn, nụ cười này rực rỡ mê người, phong vận thành thục và vũ mị kia khiến cho Diệp Mặc nhìn đến giật mình thất thần.
Nhưng rất nhanh, hắn đã tỉnh táo lại.
Dù sao cũng ở chung khá lâu rồi, nên hắn cũng có chút sức chống cự với mị lực của nàng.
Diệp Mặc mỉm cười, gật đầu nói: “Ừm!”
Sau đó, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt của nàng, nghi ngờ hỏi: “Trong nhà rất nóng à?”
Một màn đỏ ửng kia, hết sức rõ ràng.