Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1386 - Chương 1386. Tô Ngọc Tình: Anh Vội Thế Cơ À!

Chương 1386. Tô Ngọc Tình: Anh vội thế cơ à!
Chương 1386. Tô Ngọc Tình: Anh vội thế cơ à!

“A? Không! Không có!” Dương Mạn Ny khẽ giật mình, vội vàng lắc lắc đầu, khuôn mặt nàng lại đỏ hơn vài phần vì quẫn bách, ánh mắt thì lóe lên một cái rồi né tránh quá một bên, không dám nhìn vào Diệp Mặc nữa.

“Để tôi bế cho!”

Nàng cúi đầu xuống, đưa tay ôm hai đứa bé vào ngực.

Nàng ôm hai đứa bé, rồi quay người đi vào nhà, khuôn mặt thì vẫn đỏ bừng, kiều diễm ướt át như cũ.

Đến phòng khách, nàng mới hồi phục lại một chút, lại bắt đầu trêu chọc hai đứa bé.

“Hai bảo bối nhỏ của dì. . .”

Diệp Mặc cũng cầm hành lý đi vào nhà.

Cộc cộc cộc!

Trên gác có tiếng bước chân dồn dập truyền xuống, một bóng người xinh đẹp chạy chậm xuống nhà, nàng mang theo một mùi thơm ngào ngạt quen thuộc mà nhào vào lồng ngực của Diệp Mặc, trong nháy mắt, cảm giác mềm mại và áp bách kia khiến cho tâm thần Diệp Mặc hơi rung động.

“Anh về rồi!”

Diệp Mặc vươn tay nắm lấy vòng eo uyển chuyển kia, lại dán mắt vào mái tóc của nàng, ra sức hít hà vài hơi.

Người ngọc ở trong ngực thì chôn mặt vào bả vai của hắn, lại cọ cọ vài cái, thoải mái đến mức híp mắt lại.

Bỗng nhiên, nàng cảm nhận được thứ gì đó, đôi mắt đẹp tươi sáng bỗng nhiên mở to, bên trong đã tràn đầy ý xấu hổ.

Nàng khẽ cắn môi đỏ một chút, lại cười khanh khách.

Nàng đem môi đỏ áp vào tai hắn, nhẹ nhàng nói: “Ăn cơm trước!”

Hai người ôm nhau một lúc lâu, nàng mới buông tay ra, sửa sang lại quần áo một chút, trên người nàng là một chiếc váy dạ hội màu trắng thuần, để dáng người bốc lửa như ma quỷ của nàng được triển lộ ra rõ ràng, dưới làn váy là một đôi chân ngọc gợi cảm hoàn mỹ.

Gương mặt vốn đã xinh đẹp như tiên nữ của nàng lại được trang điểm tinh xảo, giờ trông lại càng xinh đẹp và chói mắt hơn.

Nàng còn cố ý đeo theo vài món châu báu trang sức, tăng thêm vài phần quý phái.

“Đẹp không?”

Nàng thấy Diệp Mặc trợn mắt lên mà nhìn mình đến xuất thần thì hé miệng cười khẽ, trong lòng cũng hơi mừng thầm.

“Quá đẹp!” Diệp Mặc gật đầu thật mạnh.

Nụ cười rực rỡ trên gương mặt nàng lại càng sáng lạn hơn.

Nàng khẽ kéo tay Diệp Mặc, dịu dàng nói: “Vậy. . . anh đi nấu cơm đi, em trông con!”

Nàng nói xong thì tiến lên một bước, kiễng chân lên, nhẹ nhàng hôn lên môi Diệp Mặc một cái, lúc này mới quay người trở về phòng khách, ngồi xuống bên cạnh Dương Mạn Ny, mặt mày của nàng tràn đầy vui vẻ và hân hoan.

Thấy Dương Mạn Ny vẫn dùng ánh mắt ranh mãnh kia để nhìn mình, nàng liền đỏ mặt lên, sẵng giọng nói: “Chị Mạn Ny, chị nhìn gì thế?”

“Không có gì nha! Vậy em trông bọn nhỏ đi, chị vào nhà bếp giúp đỡ, chị sắp chết đói rồi, làm nhanh thì được ăn nhanh!” Dương Mạn Ny nói xong thì đưa hai đứa bé qau, lại đứng dậy đi vào nhà bếp.

“Diệp Mặc, Đông Đằng kia của anh lợi hại như vậy sao? Anh bây giờ cũng là một danh nhân rồi, Ngọc Tình còn không hot bằng anh đâu!”

“Thần Châu kia cũng sắp lên sàn rồi à?”

“Công ty của tôi và Ngọc Tình vẫn rất tốt, còn ký không ít người mới, có điều, vừa mới cất bước nha, không vội!”

Dương Mạn Ny vừa giúp đỡ vừa trò chuyện.

Sau khi ăn cơm xong, Diệp Mặc thu dọn nhà bếp xong thì ra phòng khách ngồi xem tivi với hai cô gái.

Sau đó, hắn đi live stream một lúc, mười một giờ liền kết thúc.

“Chị Mạn Ny, bọn em lên trước đây! Chị cũng ngủ sớm đi!”

Tô Ngọc Tình nói xong thì kéo Diệp Mặc đi lên gác.

“Bọn nhỏ ngủ say rồi!”

Tiến vào phòng ngủ, nàng đi xem bọn nhỏ trước, rồi mới quay lại trước người Diệp Mặc, ngồi xuống đùi hắn, hai người ôm nhau trò chuyện một lúc, đang nói chuyện, nàng bỗng nhiên giật mình khi cảm nhận được thứ kia một lần nữa, liền bật cười thành tiếng.

“Anh vội như thế cơ à!”

Nàng nhếch môi đỏ, lại lườm một cái, trong đôi mắt đẹp tươi sáng kia đã có sóng nước lưu chuyển, vũ mị mà câu hồn.

Đôi tay ngọc mảnh khảnh của nàng ôm lấy cổ của Diệp Mặc, lại chậm rãi cúi đầu, hôn xuống.

Môi của người ngọc mềm mại, vừa thơm lại vừa trơn bóng, còn có một loại hương khí thấm đẫm lòng người, loại tư vị này thật sự là tiêu hồn thực cốt.

Nụ hôn này kéo dài rất lâu.

Đến khi hai người tách ra, gương mặt xinh đẹp của nàng đã là một mảnh đỏ bừng, đẹp đến mức có thể say lòng người.

Nàng duỗi cái lưỡi hồng nhuận phơn phớt ra để liếm môi một cái, giống như đang hồi tưởng lại tư vị vừa rồi, sau đó thì nở nụ cười xinh đẹp, nắm tay Diệp Mặc đặt lên lưng mình, để Diệp Mặc chậm rãi kéo khóa kéo xuống.

“Ôm em. . .đi tắm rửa đi!”

Dáng người uyển chuyển của nàng bỗng nhiên hơi động đậy, lại đem môi đỏ áp vào bên tai của Diệp Mặc, nhỏ giọng thì thầm, giọng điệu rất lười biếng và câu hồn, và cả hơi thở ấm áp kia, tất cả đều khiến cho tâm thần của Diệp Mặc rung động và mê say.

Hắn lập tức bế nàng lên, dưới tiếng hô nhỏ của nàng.

Hết chương 1386.
Bình Luận (0)
Comment