Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1387 - Chương 1387. Dương Mạn Ny: Cũng Không Biết Dịu Dàng Một Chút!

Chương 1387. Dương Mạn Ny: Cũng không biết dịu dàng một chút!
Chương 1387. Dương Mạn Ny: Cũng không biết dịu dàng một chút!

Sáng sớm, người ngọc khoan thai tỉnh dậy.

Hàng mi dài run lên, đôi mắt xinh đẹp mông lung mở ra, tiếp đó, nàng liền vươn tay xoa xoa mắt, nhưng mà sau đó, nàng liền cau mày vì cảm thấy eo hơi đau.

Trí nhớ của đêm hôm qua lập tức xông lên đầu như thủy triều.

Nàng nhất thời đỏ mặt.

Có lẽ vì xa cách đã lâu, nên tối hôm qua có chút hơi điên xuồng, giờ phút này, chỉ một vài đoạn ngắn nổi lên, là đã có thể khiến người ta ý loạn tình mê, không thể kiềm chế rồi.

“Mình sẽ không bị thận yếu chứ?”

Nàng nhăn mày, nghiêm túc mà suy nghĩ vấn đề này.

“Phi! Phi! Không đến mức!” Nàng lại lắc đầu, lại cắn môi đỏ, mắt nhìn trần nhà, miệng thì lẩm bẩm một lần, hai lần. . . như đang đếm cái gì đó.

Tiếp đó, có lẽ là vì đếm không hết, nên nàng liền lắc đầu, dứt khoát không đếm nữa, nàng quay người, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào gương mặt đang ngủ ngon ở bên cạnh kia.

Nàng nhếch môi cười suốt, bàn tay trắng ngọc đã trèo lên lồng ngực kia, lại phủ lên gương mặt của hắn, rồi nhẹ nhàng vuốt ve.

Khi nàng đang nhìn đến xuất thần, bỗng nhiên có một bàn tay duỗi qua, bắt lấy cổ tay của nàng, lại nhẹ nhàng kéo một cái, nàng liền sà vào trong lồng ngực rộng lớn kia.

“Anh . . .dậy rồi à!” Nàng hoảng sợ như một con nai con, trong ánh mắt còn lóe lên một tia bối rồi, nhỏ giọng kêu lên.

Rõ ràng tối hôm qua đã như vậy, chắc hẳn anh ấy cũng phải rất mệt, làm sao mới sáng sớm mà đã có tinh lực dồi dào rồi.

“Ừm!” Diệp Mặc cũng không mở mắt ra, mà chỉ nằm ôm nàng, hưởng thụ thời khắc vui vẻ, vuốt ve an ủi như vậy.

“Đau eo à?”

“Hơi hơi, cũng không sao!”

“Anh mát xa cho em nhé, hôm nay em còn phải đi quay tiết mục nữa mà!”

“Ừm! Không sao, em sẽ ứng phó được! Để em xem mấy giờ rồi nào, chưa đến 6 giờ . . .”

“Vậy em ngủ thêm một lát đi, lát anh dậy thì sẽ qua trông con.”

“Ừm!”

Người ngọc ôm lấy Diệp Mặc, thoải mái mà híp mắt lại, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.

Chờ Diệp Mặc đi xuống nhà làm bữa sáng, Dương Mạn Ny cũng tỉnh dậy, nàng khoác áo ngủ đi ra ngoài một vòng, còn trêu đùa Diệp Mặc một câu: “Tối hôm qua. . . ngủ rất muộn nhỉ!”

Buổi tối hôm qua, nàng cũng ngủ rất muộn, một hai giờ sáng mà vẫn còn nghe thấy âm thanh ở tầng trên, hiển nhiên là hai người này tiểu biệt thắng tân hôn nên đã giày vò rất lâu, chắc là lát nữa Ngọc Tình dậy thì lại nói là đau eo.

Nàng cũng bị ảnh hưởng một chút, nội tâm cũng hơi khô nóng, lại suy nghĩ lung tung cả đêm, còn mơ vài giấc mơ kiều diễm ướt át.

“Cũng bình thường!”

Diệp Mặc mỉm cười, khi nàng tiến lại gần để xem hắn làm món gì, thì Diệp Mặc lại ngửi được một mùi hương rất đặc biệt ở trên cơ thể nàng, nó không giống mùi nước hoa, cũng không phải mùi sữa tắm, hoặc là mùi thơm cơ thể của nàng.

Nó là một mùi hương rất đặc biệt, càng có một loại vị hơi ngọt có thể kích động bản năng của con người giống như là mật, nhưng lại không phải. . .

Hắn cũng đã từng ngửi thấy mùi hương này ở trên người nàng.

Dương Mạn Ny khẽ giật mình: “Sao thế? Trên người tôi có mùi gì à?”

Diệp Mặc lắc đầu, cười nói: “Không!”

“Không có mùi là đúng rồi! Ngày nào tôi chả tắm rửa sạch sẽ!” Dương Mạn Ny giơ tay lên hít hà, lại ngửi ngửi mái tóc của mình, chỉ thấy một mùi thơm nhẹ nhàng, chứ không thấy mùi gì khác lạ cả!

Sau đó, nàng nghĩ đến thứ gì thì liền đỏ mặt lên.

Diệp Mặc này không phải lại đùa giỡn nàng chứ!

Quả nhiên, có tiền có địa vị là sẽ ‘phiêu’ nha!

Hừ! Đàn ông!

Nàng lườm nguýt một cái, lại vươn tay ngọc, nhón lấy một miếng hoa quả, ném vào miệng rồi mới quay người rời đi.

Diệp Mặc quét mắt nhìn qua một chút thì hơi thất thần.

Nàng chỉ khoác một chiếc áo ngủ mỏng manh bằng lụa, đường cong uyển chuyển nở nang như ẩn như hiện, khi nàng di chuyển, bóng lưng thướt tha chập chờn, nhất là hai bên mông to lớn, tròn trịa và sung mãn như một trái mật đào.

Một cặp đùi ngọc thon dài thẳng táp, trắng như tuyết, mang theo một tia nhục cảm vừa đủ.

Ba!

Cửa đóng lại, Dương Mạn Ny ném áo qua một bên, rồi lại chui vào trong cái chăn ấm áp lần nữa, nàng muốn ngủ thêm một lát, nhưng mới chợp mắt được một lúc, thì lại cảm thấy hơi không thoải mái, nhíu mày rồi nhúc nhích cơ thể.

“Thay quần vậy!”

Nàng đỏ mặt, bò dậy, cầm một bộ đồ lót sạch sẽ rồi đi vào nhà tắm.

Ngủ được nửa tiếng, nàng mới tỉnh dậy, đánh răng rửa mặt, lại thay một chiếc váy đen bó người, cộng thêm một đôi tất đen mỏng, lát nữa ra ngoài thì mặc một thêm cái áo khoác nữa là được, thế là ok.

Nàng còn trang điểm hơi đậm, gương mặt xinh đẹp và thành thục lại càng lộ vẻ long lanh chói mắt.

Vừa ra đến cửa, nàng liền đi lên gác gọi Ngọc Tình, lại nửa tiếng sau, hai cô gái mới đi xuống, Ngọc Tình cũng đã rửa mặt và thay quần áo xong, nhưng không trang điểm, lát nữa đến bên kia sẽ có chuyên gia trang điểm cho nàng.

Lúc ăn sáng, Dương Mạn Ny nhỏ giọng thì thầm một tiếng: “Người nào đó cũng không biết dịu dàng một chút!”

“Chị Mạn Ny!”

Tô Ngọc Tình nhấc chân đá Dương Mạn Ny một cái ở dưới gầm bàn, gương mặt nàng cũng đỏ bừng lên.

“Khụ khụ!” Diệp Mặc khẽ giật mình, lại xấu hổ mà không biết làm gì khác hơn là ho khan vài tiếng.

“Được được được! Chị không nói nữa!” Dương Mạn Ny liền cúi đầu ăn cơm.

Bữa sáng này, kết thúc trong bầu không khí rất vi diệu.

Hết chương 1387.
Bình Luận (0)
Comment