Bác sĩ Amana cũng bị giọng điệu của đối phương làm cho tức giận, không khách khí mà quát nhẹ: “Bao nhiêu tiền cũng vô dụng, anh ấy còn chướng mắt chút tiền này ý chứ, mà đây không phải là vấn đề tiền, ông không hiểu à? Đây là vấn đề tôn trọng, các người muốn cầu y, vậy phải có thành ý, hoặc là các người tự mình đến đây, hoặc là bỏ qua, hiểu chưa?”
Bác sĩ Amana nói xong thì trực tiếp cúp điện thoại.
“Tiền tiền tiền, chỉ biết đến tiền, đám có tiền này đều khốn nạn như vậy!” Bác sĩ Amana lại mắng vài câu.
Diệp Mặc nghe xong thì nhất thời bật cười, hình như hắn cũng là kẻ có tiền mà.
Lại hàn huyên trò chuyện thêm một lát, sau đó Diệp Mặc liền đi đến nhà hàng Nhã Yến.
Khi Diệp Mặc đi thang máy lên thì có không ít người qua đường chú ý đến hắn, bọn họ đều nhìn hắn với ánh mắt khó tin, Diệp Mặc vừa vào cửa thì mấy nhân viên phục vụ quen thuộc cũng kêu lên, rồi cuống quít chạy đi gọi bà chủ của mình ra.
Tần Nhã vừa ra, liền nở nụ cười rực rỡ, lại mở miệng trêu ghẹo: “A…! Đây không phải là. . .Diệp thủ phủ sao!”
Nàng và Tư Tuyền đều xem tin tức và hot search rồi, cả hai đều rất giật mình.
Vị Diệp tiên sinh này không rên một tiếng mà đã làm ra một tin tức to lớn như vậy, lập tức trở thành danh nhân oanh động cả nước!
Diệp Mặc bật cười, lại đi qua nói: “Thủ phủ gì chứ!”
“Vào trong ngồi đi!”
Tần Nhã mời Diệp Mặc đi vào phòng làm việc của mình, lại mời hắn ngồi xuống.
Nàng mặc một chiếc áo âu phục ngắn rất tinh xảo, lại thêm váy zip ngang hông và một đôi tất đen mỏng, nhìn trông rất chuyên nghiệp, rất đoan trang, không giống với cách ăn mặc lần trước.
Trên bàn chân là một đôi giày cao gót, đem dáng người như người mẫu của nàng trở nên càng nổi bật hơn, càng cao gầy hơn, cặp đùi đẹp bắt mắt kia lại càng dài hơn.
Diệp Mặc quan sát một phen, trong đầu lại lóe lên một số hình ảnh, dưới ánh mắt trời, người ngọc xinh đẹp như một bức tượng được điêu khắc đang tỏa ánh sáng rạng rỡ như mộng như ảo. . .
Ánh nắng và bóng mờ phác họa ra những đường cong kinh người, lại gợi cảm và mê người.
Nàng và Kỷ tiểu thư, hoàn toàn là hai loại hình khác nhau, một người thì như tiên nữ băng tuyết thanh lãnh không linh, một người thì là ngự tỷ nóng bỏng khiêu gợi, ngay cả tính cách cũng như vậy, nàng càng nhiệt tình và hào phóng với người khác hơn một chút.
Diệp Mặc cũng chỉ hoảng hốt trong chớp mắt, lại tỉnh táo lại ngay.
“Kỷ tiểu thư đây?”
“Sắp đến rồi!”
“Vậy được, cô trông bọn nhỏ giúp tôi, tôi vào bếp xem một chút.!”
“Ừm, dạo gần đây, Tô Thiên Hậu rất bận rộn à? Có phải là quay một game show âm nhạc gì đó không, tôi thấy trên mạng đang bàn tán như vậy!”
Tần Nhã mỉm cười, lại ôm hai đứa bé vào ngực.
Hiện giờ nàng cũng rất thành thạo chuyện trông trẻ em, mà hai đứa bé này cũng biết bập bẹ vài câu nói đơn giản rồi, nên nàng thấy chơi với chúng rất thú vị.
Diệp Mặc ở nhà hàng Nhã Yến đến một rưỡi, thì mới đến Thần Châu.
Hắn vừa xuống xe, Trác Lâm đã nhún nhảy lại gần, gương mặt cô tràn đầy vẻ hân hoan và nhảy cẫng.
“Anh Diệp, Anh Diệp, hôm qua chị em còn nhắc đến anh, lại còn khen anh rất lợi hại nữa!”
“Cha em à, ông ấy đang rất hối hận, ai bảo ông ấy không có mắt chứ! Hừ, cho ông ấy hối hận chết đi!”
Diệp Mặc bật cười: “Cha cô không kiếm tiền mà cô còn vui vẻ à!”
“Hừ! Em còn ước gì ông ấy thua lỗ tiền, ăn vài bài học cho nhớ đời!” Trác Lâm vênh mặt hầm hừ nói: “Dù sao, em cũng có thể kiếm tiền mà, Thần Châu của chúng ta sắp lên sàn rồi, đến khi đó, em cũng kiếm được mềm tay!”
“Đúng là sắp rồi!” Diệp Mặc gật đầu.
“Anh Diệp, anh nói xem, giá trị thị trường của chúng ta có thể lên đến bao nhiêu? Thật sự lên được ngàn tỷ sao?” Trác Lâm đi theo Diệp Mặc vào trong.
Diệp Mặc cười nói: “Chắc cũng tầm đấy!”
“Ngàn tỷ nha! Nghe nói là rất khó!” Trác Lâm hơi chau mày, hỏi: “Anh Diệp, công ty Đông Đằng kia sẽ không lên sàn sao?”
Diệp Mặc lên tiếng: “Không cần thiết!”
“Cũng đúng! Dù sao cũng không thiếu tiền!”
Lên lầu, Diệp Mặc đi đến văn phòng của Lâm Ích Phi, lại hỏi tiến độ của hạng mục thuốc kéo dài tuổi thọ.
“Sắp rồi!”
Vừa nhắc đến hạng mục này, Lâm Ích Phi lập tức kích động lên.
Hạng mục này mới được duyệt hơn 20 ngày thôi, nhưng tiến triển lại rất khá, có lẽ chỉ cần nửa tháng nữa là có thể có thành quả đầu tiên rồi.
Nếu như đặt ở địa phương khác, thì căn bản là không thể tưởng tượng nổi.
Đám công ty nước ngoài đều là nghiên cứu loại khoa học kỹ thuật đỉnh cao như thuốc kéo dài tuổi thọ này mấy chục năm, nhưng vẫn không có quá nhiều tiến triển, nhưng ở nơi này của bọn họ, thì chỉ còn chưa được một tháng mà đã có đột phá rồi.
Đây đều là công lao của chủ tịch Diệp!
Những lý luận, kỹ thuật kia, đều là của chủ tịch Diệp, tất cả những người còn lại ở trong hạng mục này đều chỉ là trợ thủ, và làm thí nghiệm mà thôi.
“Rất tốt! Chờ mấy hôm nữa rồi tuyên bố luôn đi! Không phải chúng ta sắp lên sàn sao, trước khi lên sàn thì phải tuyên truyền loại thuốc này!”
Diệp Mặc hỏi một chút về tiến độ, rồi gật đầu hài lòng.