Viện khoa học quốc gia, sở nghiên cứu sinh vật.
Vương Tồn Hạo ngâm mình trong phòng nghiên cứu một đêm, lúc này mới đi ra, đi rửa mặt rồi quay về phòng làm việc của mình, ngả người nằm trên ghế, đắp thêm cái áo bông rồi ngủ say sưa.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, mơ mơ màng màng, ông nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động, liền cầm điện thoại lên nghe.
“Alo?”
“Kiến Hoa à!”
Đầu dây điện thoại bên kia là học sinh cũ của ông.
Mặc dù thành tựu không phải rất lớn, nhưng quan hệ của hai người cũng không tệ, vẫn luôn liên hệ với nhau, chỉ là, khoảng thời gian gần đây không thấy tên nhóc này gọi điện thoại hỏi thăm, chắc là đang bận rộn hạng mục nào đó rồi!
Thần Châu kia là xí nghiệp tư nhân, chắc chắn sẽ có rất nhiều việc.
“Có chuyện gì không? Thầy đang ngủ! Ở văn phòng!” Vương Tồn Hạo vừa trả lời vừa xốc áo bông lên ngồi dậy, lại ấn ấn trán, để cho đầu mình tỉnh táo lại một chút: “Không. . . không thức đêm, thân thể vẫn tốt, chỉ là hơi buồn ngủ thôi!”
“Dạo này bận rộn hạng mục gì thế? A! Có phải thầy không nên hỏi không, đây là bí mật thương nghiệp của các em à?”
“Cái. . . cái gì? Em nói thứ gì cơ?”
Bỗng nhiên, sắc mặt ông cứng đờ, hai mắt cũng trợn to.
“Thuốc kéo dài tuổi thọ! Khoảng thời gian gần đây, bọn em đang bận rộn nghiên cứu hạng mục này, cũng gần xong rồi, có thể nói, chuyện này không cần giữ bí mật, lúc nào ngài rảnh thì có thể qua xem! Không phải mấy loại đang có trên thị trường, mà tiên tiến hơn, cũng rẻ hơn, người bình thường cũng có thể mua được!”
“Chủ tịch Diệp đã duyệt hạng mục này, những kỹ thuật quan trọng nhất cũng đều dựa vào cậu ấy, ngài cũng biết thiên phú của cậu ấy cao đến mức nào mà, ngài yên tâm, thuốc này tuyệt đối không có vấn đề, là thuốc kéo dài tuổi thọ đúng nghĩa nhất, cũng là đầu tiên trên thế giới này!”
“Thầy, thầy còn nghe không? Alo?”
Giọng nói của học sinh vẫn truyền đến qua điện thoại, nhưng Vương Tồn Hạo thì đã mờ mịt, cả đầu ong ong, cơ hồ trống rỗng.
Thuốc kéo dài tuổi thọ?
Hơn nữa, còn rẻ hơn, tân tiến hơn những thuốc đang có mặt trên thị trường?
Điều này, làm sao có thể chứ!
Ông cũng là một chuyên gia trong lĩnh vực này, nên tất nhiên ông cũng biết nguyên lý của thuốc kéo dài tuổi thọ là gì, cũng biết tình hình phát triển của nó chỉ mới vừa cất bước, có lẽ phải mười mấy hai mươi năm nữa thì mới có thể thành thạo hơn một chút.
Nhưng Thần Châu này, và tên nhóc kia đã làm được rồi á?
Vương Tồn Hạo ngồi yên một lúc lâu, lại hung hăng véo mình một cái.
Ai ui!
Đau, chứng tỏ không phải nằm mơ giữa ban ngày!
“Thầy?” Đầu dây điện thoại bên kia, Hà Kiến Hoa hơi nghi ngờ một chút.
“A! Không. . . không có gì, loại thuốc đó. . .là thật. . .thật sao?” Dưới sự kích động, Vương Tồn Hạo đã hơi lắp bắp.
Hà Kiến Hoa nói: “Đúng vậy! Cơ bản thì nghiên cứu phát triển đã kết thúc, tiếp theo chỉ là làm kiểm tra tính an toàn, chúng em dự định xin phê duyệt bằng hình thức đảm bảo cho loại thuốc này, như vậy thì có thể đưa ra thị trường nhanh hơn một chút, mà nó cũng tương đối phù hợp với định vị này!”
Vương Tồn Hạo kích động nói: “Chiều nay được không? Chiều nay thầy rảnh!”
Cúp điện thoại xong, Vương Tồn Hạo đang ngồi tại chỗ bỗng nhiên đứng dậy, gương mặt đã đỏ lên vì cực kỳ hưng phấn.
Nếu như những học sinh khác nói với ông rằng, phòng nghiên cứu nơi họ làm việc đã nghiên cứu ra loại thuốc như vậy, thì ông tuyệt đối không tin, còn mắng đối phương mơ mộng hão huyền, chỉ biết khoác lác, nhưng Thần Châu này, và tên nhóc kia thì lại khác.
Tên nhóc kia, đúng thật là một thiên tài, đã không chỉ một lần mang lại vui mừng cho ông.
“Tên nhóc đó ghê gớm thật!”
Vương Tồn Hạo kích động mà đi lại vài vòng trong phòng làm việc, còn liên tục cảm thán.
Mấy loại thuốc mới của Thần Châu trước kia cũng đã có trình độ khá cao, có thể nói là đền bù lỗ hổng cho sản nghiệp y dược trong nước, cũng kéo gần khoảng cách chênh lệch kỹ thuật giữa trong nước và nước ngoài, nếu như loại thuốc kéo dài tuổi thọ này mà là thật, vậy thì có thể vượt qua nước ngoài luôn.
Tên nhóc kia, đã dùng sức một người, để kéo một ngành nghề lên trình độ tiên tiến nhất thế giới!
“Nhân tài, thật sự là một nhân tài! Nếu có thể kéo qua đây thì tốt rồi!”
Ông lại thở dài một tiếng, mặt đầy vẻ tiếc hận.
Nếu có một nhân tài như vậy gia nhập vào sở nghiên cứu của ông, rồi chuyên tập nghiên cứu thì quá tốt rồi, nhưng tiếc là, người ta có tiền, lại có một xí nghiệp lớn như vậy, ông nào thuyết phục được chứ.
Với lại, ông cũng không có tư cách đi thuyết phục, người ta còn trẻ tuổi mà đã có nhiều thành tựu và cống hiến to lớn như vậy rồi, ông nào dám đi thuyết phục chứ.
“Thật ra thì ở bên ngoài cũng tốt, không bị gò bó, muốn làm gì thì làm, thiết bị và nhân tài ở bên đó cũng không kém cho mình, sau này lại cho nhóc đó treo cái danh hiệu danh dự gì gì đó là được rồi!”
Phân vân một lúc, ông cũng bỏ cái ý nghĩ này ra khỏi đầu.