Dưới màn trời mịt mù, một chiếc máy bay tư nhân từ nước N đã hạ xuống sân bay quốc tế Đế Kinh.
Nữ tiếp viên hàng không có dung mạo xinh đẹp, khí chất xuất chùng, gõ cửa khoang rồi cúi chòa người bên trong.
“Toyota tiên sinh, chúng ta đến nơi rồi.”
Tuy là nữ tiếp viên hàng không, nhưng cách ăn mặc lại rất đặc biệt, kiểu dáng hơi giống với kimono, nhưng lại hơi cải tiến một chút, để hành động dễ dàng hơn.
Trong khoang hành khách xa hoa, có hai người đang ngồi, một người là một ông lão tầm hơn 60 tuổi, mặc một bộ kimono màu đen, trên có thêu hoa, khuôn mặt gầy gò và già nua hiện lên vẻ tái nhợt.
Trên trán ông còn có vài phần khí độ uy nghiêm.
“Khụ khụ!”
Ông ta ngồi mà lưng vẫn rất thẳng, chỉ là thỉnh thoảng sẽ tằng hằng vài cái, biểu hiện ra thân thể khá là suy yếu.
Bên cạnh ông ta là một cô gái mặc áo đen rất đoan trang.
Nhìn khoảng 27 28 tuổi, phong thái thon dài mà cao gầy, một chiếc váy dài màu đen đã phác họa ra đường cong bay bổng tin htees.
Nàng có một gương mặt long lanh và xinh đẹp tuyệt lệ, ngũ quan xinh xắn như ngọc, đôi mắt đẹp mông lung dường như được chu đậy bằng một tầng sương mù, nhìn trông có một loại khí chất thê lương và thảm thiết.
Loại khí chất thê lương và đau thương này cũng bao phủ trên trán của nàng, lộ ra vẻ động lòng người khiến cho người ta thương tiếc.
Giờ phút này, nàng hơi cau đôi mày ngài, nhìn về phía cha mình ở bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Cha, ngài không sao chứ?”
Nàng có một cái miệng anh đào nhỏ nhắn, hai bên môi đỏ lại nở nang, được một một tầng son, bóng nhuận mê người.
Ông lão ở bên cạnh hơi khoát tay, ra hiệu mình không có việc gì.
Cô gái liền không nói gì nữa, nghiêng đầu liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đôi mắt thảm thiết kia, lại chiếu lên bầu trời mịt mù, nên càng thê lương hơn mấy phần.
“Cha, chúng ta đi xuống thôi!”
Nàng đứng dậy, dìu ông lão đi về phía trước.
Khoang hành khác phía trước còn có không ít người đang ngồi, bọn họ đang lấy hành lý, nhìn thấy ông lão xuất hiện thì lập tức cung kính khom người, chào hỏi.
“Toyota tiên sinh!”
“Đi thôi!”
Ông lão khoát tay, lại dẫn đầu đi ra ngoài.
Đến khi xuống máy bay, đã có người của tập đoàn Toyota ở bên này đến tiếp đón.
“Toyota tiên sinh, chúng ta đi bệnh viện hay là khách sạn trước, chúng tôi đã bao cả khách sạn tốt nhất trong thành phố rồi, tất cả đều đã được an bài thỏa đáng.”
“Đi bệnh viện trước đi! Tôi muốn đi xem trước một chút.” Ông lão hơi trầm ngâm rồi nói: “Tôi rất muốn xem một chút, xem rốt cuộc vị thần y này là hạng người gì, lại có tài đức gì mà được xưng là thần y!”
Trong giọng nói của ông ta còn mang theo vài phần tức giận.
Cũng chỉ là một bác sĩ mà thôi, nghe nói còn rất trẻ tuổi, chứ không phải là một bác sĩ lão làng đức cao vọng trọng gì, chỉ là có kỹ thuật giải phẫu cao siêu cho nên mới có tiếng.
Điều này chỉ có thể coi là một bác sĩ ngoại khoa có thiên phú kinh người và cực kỳ ưu tú mà thôi, chỉ sợ còn kém thần y xa lắm!
Một người trẻ tuổi như vậy, mà lại dám từ chối mình, còn bắt mình chạy ngàn dặm xa xôi đến dây, thật sự là hơi cuồng vọng!
Nếu như không phải mình thật sự sợ chết, lo lắng phẫu thuật thất bại, sẽ để lại di chứng, thì mình đã không đến đây rồi.
Nhưng trong lòng của ông ta lại vẫn hơi khó chịu và tức giận.
Với địa vị và tài phú của ông ta, từ xưa đến nay, chứ từng có ai từ chối ông ta như vậy cả!
Người trẻ tuổi này cũng quá cậy tài khinh người, có chút danh tiếng thì đã cuồng vọng như vậy rồi!
Cho nên, chuyến này ông ta đã dẫn theo đám người giáo sư Fujiwara.
Mấy người giáo sư Fujiwara đều là ngôi sao sáng trong giới y học của nước N, bon họ đều là những bác sĩ có quyền uy và lợi hại nhất, mà bọn họ cũng rất muốn ‘chiếu cố’ vị thần y trẻ tuổi này!
Phía sau ông lão, một người đàn ông tầm 50 tuổi đeo kính mắt nhã nhặn, cười nói: “Tôi đã không chờ đợi được rồi!”
Vị này chính là giáo sư Fujiwara Shina từ bệnh viện đại học Keio.
Mấy người bên cạnh cũng đều là có tuổi tác không khác lắm, đều là người hơn 50, ăn mặc như các học giả, bọn họ đều là bác sĩ và chuyên gia nổi tiếng từ các bệnh viện đỉnh cấp nhất nước N.
“Thần y. . .chà chà!” Có người còn nhếch miệng, cười mà như không cười.
“Đúng là có chút bản lĩnh, nhưng nói là thần y thì cũng hơi quá rồi, bác sĩ Amano cũng thật là, tâng bốc người này lên tận trời, thật sự là mất mặt các bác sĩ lâu năm như chúng ta!” Còn có người nhỏ giọng thầm thì, nói với vẻ không cam lòng.
Bọn họ vừa đi vừa nhỏ giọng bàn luận, sau khi rời khỏi sân bay. thì leo lên xe, đoàn xe phóng nhanh về phía trung tâm thành phố.
Tất cả xe trong đoàn xe này, đều là xe của hãng Toyota.