“Chỉ một mình ông thôi à?” Toyota Koichiro nhíu mày, không vui nói: “Vị thần y mà ông đã nhắc đến đâu? Viện trưởng bệnh viện này đâu? Bệnh viện bọn họ đãi khách như vậy sao?”
Tất cả mọi người hai bên trái phải đều tức giận nói.
“Đúng thế! Toyota lão tiên sinh đã đến mà bọn họ còn không đi ra nghênh đón sao?”
“Quá vô lễ rồi!”
Bác sĩ Amano cười làm lành nói: “Chuyện này. . .rất xin lỗi, vị kia đang bận rộn khám bệnh cho người khác! Chắc cũng sắp xong rồi.”
Ông ta cũng không nhắc đến đám người viện trưởng, chủ tịch Diệp nói rồi, không cần nghênh đón, cho nên đám người viện trưởng mới không xuất hiện.
“Nghĩa là. . .tôi còn phải chờ?” Toyota Koichiro giật mình, nhất thời mỉm cười.
“Chỉ chờ một lát, một lát là xong ngay!” Bác sĩ Amano lại cười làm lành, mồ hôi lạnh cũng bắt đầu ứa ra.
Tuy rằng ông ta đứng về phía chủ tịch Diệp, nhưng dù sao vị này cũng là người có thân phận rất hiển hách, chung quy thì ông ta vẫn hơi sợ.
Toyota Koichiro có nén cơn giận, cắn răng nói: “Được! Tôi sẽ chờ, dù sao cũng đến rồi, chờ một lát cũng được.”
Nếu như còn ở trong nước, thì ông ta đã nổi cơn thịnh nộ rồi.
“Rất tốt! Vị thần y này. . .rất tốt.”
Toyota Koichiro lại tức giận hừ một tiếng.
Ông ta còn muốn cho người này một cái hạ mã uy, không ngờ đối phương lại cho ông ta một cái trước, thật sự là cuồng vọng không có biên giới mà!
Cô gái có khí chất u buồn ở bên cạnh liền nhỏ giọng khuyên nhủ: “Cha, ngài đừng tức giận! Tức giận không tốt cho thân thể!”
Đám người hai bên trái phải cũng khuyên nhủ theo.
“Đúng vậy, Toyota tiên sinh, ngài không cần tức giận, làm hại cơ thể mình là không đáng giá.”
Bác sĩ Amano vội vàng nói: “Toyota tiên sinh, mời đi bên này, ngài đi lên ngồi nghỉ ngơi một lát.”
Ông ta nói xong thì nghiêng người ra hiệu, rồi dẫn một người đi vào, leo lên tầng trên, đến một phòng tiếp khách rồi mời đám người ngồi xuống.
Một người lôi kéo Amano Shinichi ra ngoài, nổi giận nói: “Bác sĩ Amano, chuyện này là thế nào? Đây không phải là lạnh nhạt với Toyota tiên sinh sao? Vị bác sĩ kia đâu? Sao người này dám làm như vậy, người này không biết hậu quả của việc đắc tội với Toyota tiên sinh sao? Ông còn không mau đi gọi người đến đây xin lỗi Toyota tiên sinh đi!”
Bác sĩ Amano chỉ cười làm lành: “Chuyện này. . .tôi cũng không có cách nào!”
Vị này là đồng nghiệp của ông ta ở bệnh viện đại học Todai, Tetsuo Tanabe, cũng rất lợi hại, hiện giờ đã leo lên tầng quản lý của Todai rồi, nghe nói cũng sắp trở thành phó viện trưởng rồi.
Trong lòng bác sĩ Amano cũng hơi khinh thường.
Không phải các người muốn cho chủ tịch Diệp một cái hạ mã uy sao, bản thân mình cũng không tử tế thì còn trách được ai?
“Vị thần y này cũng kinh đấy nhỉ! Thật sự cho rằng có chút bản lãnh thì có thể cuồng vọng như vậy rồi sao? Hừ! Đợi lát nữa xem tôi dạy dỗ người này như nào! Người này, vẫn còn non lắm!”
Tetsuo Tanabe cả giận hừ một tiếng, lại quay về phòng, trong miệng vẫn còn không ngừng hùng hùng hổ hổ.
Bầu không khí trong phòng đãi khách khá ngột ngạt.
Toyota Koichiro ngồi tại chỗ, sắc mặt âm trầm như nước.
Đã nửa tiếng rồi, tên kia vẫn chưa xuất hiện!
Ông ta cũng không thể tin nổi, với thân phận của mình mà cũng có một ngày bị người khác cho ngồi chờ nửa tiếng, thật sự là một trò cười!
Những người còn lại đều cúi đầu, không ai dám nói gì, vì sợ chọc giận Toyota lão tiên sinh.
Cộc cộc cộc!
Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một chuỗi tiếng bước chân.
Có người ngẩng đầu nhìn về phía cửa, sau đó lại cúi đầu xuống lần nữa, không để ý đến, dù sao nơi này cũng có rất nhiều người qua lại, nên chắc là lại có người đi ngang qua thôi!
Tiếng bước chân đến gần thì dừng lại.
Két két!
Cửa mở.
Mọi người nhìn qua thì đều ngây ngẩn cả người, xuất hiện tại cửa là một thanh niên đẹp trai đến mức khó có thể hình dung, dáng người thẳng như kiếm, cao to tráng kiện, trên người còn mặc một chiếc áo trắng, gương mặt phong thần tuấn lãng như đao gọt, đôi mắt sâu hút lập lòe như sao giữ trời đêm.
Chắc là đi nhầm phòng!
Tất cả mọi người nghĩ thầm như vậy.
Có thể đây là một vị nam y tá gì đó!
Dù sao, dáng dấp đẹp trai như vậy, hoàn toàn không giống với một bác sĩ chút nào, hơn nữa, lại còn quá trẻ tuổi, nhìn trông chỉ hơn 20, cái tuổi này sao có thể là bác sĩ được, trái lại thì càng giống y tá hơn.
Có người đang định mở miệng, dùng tiếng Hoa để nói xem có phải đi nhầm hay không, liền nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, vị bác sĩ Amano kia lại xuất hiện ở sau cửa, ông ta đang đứng ở sau lưng người thanh niên kia, trên mặt còn lộ vẻ cung kính, còn nhỏ giọng thì thầm cái gì đó.
Chốc lát, tất cả mọi người trong phòng đều ngây dại.
Chẳng lẽ, bác sĩ thần bí có đôi bàn tay như thần danh chấn giới y học, thậm chí còn được xưng là thần y lại chính là người trẻ tuổi vô cùng đẹp trai trước mặt sao?
Chuyện này. . .
Trong lúc nhất thời, bọn họ đều cảm thấy vô cùng khó tin.
Người này cũng quá trẻ tuổi rồi!
Bọn họ cũng biết là người này rất trẻ tuổi, nhưng ít nhất cũng phải 27 28 tuổi mới đúng, dù sao chỉ có đến tầm tuổi này, thì mới có tư cách trở thành mộ vị bác sĩ hợp cách, mà người ở trước mặt này thì lại trẻ một cách quá đáng.
Cái tuổi này, cùng lắm cũng chỉ là bác sĩ thực tập thôi!
Ngay cả vài thủ thuật đơn giản còn không biết, thì làm gì có tư cách trở thành bác sĩ chính thức, mà vị này, không ngờ lại còn được giới y học xưng là “Thần Y".