Có người kêu lên, giọng nói còn hơi lắp bắp: “Bác sĩ Amano, cậu ta. . . cậu ta chính là. . .?”
Bác sĩ Amano tiến lên, cười giới thiệu: “Đúng vậy, vị này chính là thần y mà mọi người muốn tìm!”
“Để tôi giới thiệu một chút, vị này là Toyota Koichiro tiên sinh, vị này là. . .Toyota Sakeko tiểu thư!”
“Còn vị này là giáo sư Tetsuo Tanabe đến từ bệnh viện phụ thuộc đại học Todai!”
“Vị này là giáo sư Fujiwara Shina đến từ bệnh viện đại học Keio!”
“Vị này là giáo sư Nagano Kanshi đến từ bệnh viện nghiên cứu ung thư Ariake!”
“. . .”
Bác sĩ Amano chỉ vào từng người rồi giới thiệu.
Diệp Mặc đứng tại cửa hơi nhướn mày lên.
Chờ bác sĩ Amano giới thiệu xong, Diệp Mặc tiến lên, mỉm cười với Toyota Koichiro kia, xem như chào hỏi.
“Toyota tiên sinh, để ông đợi lâu rồi!”
Toyota Koichiro rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, hơi liếc mắt nhìn qua, rồi hừ một tiếng, không che giấu sự không vui của mình chút nào.
Mỹ nhân u buồn ở bên cạnh thì mở to đôi mắt xinh đẹp để quan sát Diệp Mặc thêm vài lần, hình như nàng cũng thấy hơi kinh ngạc, khi thấy Diệp Mặc nhìn qua, thì liền mỉm cười, lễ phép gật đầu chào hỏi.
Diệp Mặc liếc mắt nhìn nàng một cái, trong lòng cũng thấy hơi kinh ngạc.
Không phải hắn kinh ngạc trước vẻ đẹp của nàng, mà là vì khí chất của nàng hơi kỳ lạ, hắn chưa bao giờ nhìn thấy loại khí chất u buồn, thê lương như vậy.
Diệp Mặc còn mơ hồ nhận ra, vị này cũng có một tia bệnh trạng, hình như là cũng bị bệnh.
Một bên, có người không lễ phép mà kêu lên: “Này! Cậu để Toyota tiên sinh đợi lâu như vậy mà cũng không xin lỗi à?”
Tương mạo người này nhã nhặn, còn đeo một chiếc kính đen, chinh là giáo sư Fujiwara Shina kia.
Diệp Mặc nhìn qua, thản nhiên nói: “Bác sĩ Amano đã giúp tôi giải thích rồi, tôi đang khám bệnh cho người khác nên chưa thể qua được, không có gì phải xin lỗi cả.”
Fujiwara Shina phẫn nộ quát lên: “Toyota tiên sinh có thân phận tôn quý như vậy, thì cậu nên đón tiếp trước mới đúng, những người khác có thể so sánh với Toyota tiên sinh sao?”
“Vậy sao?” Diệp Mặc cười nói: “Giáo sư Fujiwara Shina đúng không! Thì ra trong mắt ông, bệnh nhân cũng có nhiều loại khác biệt nhỉ, có tiền thì sẽ hơn người một bậc, còn không có tiền thì không thèm quan tâm, tôi nói đúng chứ?”
“Xem ra, y đức của giáo sư Fujiwara Shina ông cũng không ra hồn nhỉ! Rất bợ đỡ, rất máu lạnh, bệnh viện nào có bác sĩ như ông thì cũng có phúc đấy.”
“Cậu. . .”
Fujiwara Shina bị nói cho nghẹn họng, mắt trừng trừng trừng, gương mặt nhã nhặn cũng đã tái nhợt vì tức giận.
Tuy rằng ông ta thật sự nghĩ như vậy, nhưng loại chuyện này không thể nói ra ngoài, nói ra ngoài sẽ cho người khác cảm thấy đạo đức của mình có vấn đề, nhất là trước mặt đám đồng nghiệp thì càng không thể thừa nhận được.
Diệp Mặc cười nhạo: “Tôi cái gì? Tôi nói cũng không sai mà! Ông xem đi, Toyota tiên sinh còn chưa nói gì, đâu đến lượt ông mở miệng chứ, nếu như các ông không hài lòng, thì có thể đi về mà! Tôi cũng có bắt các ông phải đến đâu!”
Fujiwara Shina cắn răng, khuôn mặt hung hăng co quắp vài cái, ông ta rất muốn mở miệng cãi lại, nhưng lại không biết cãi thế nào, chỉ có thể tức sôi ruột.
Toyota Koichiro ở một bên, khóe miệng cũng giật giật vài cái.
Đôi bàn tay đặt trên đầu gối cũng nắm chặt lại.
Tên nhóc này cũng quá ngông cuồng rồi đấy!
Mà cũng đúng!
Trẻ tuổi đắc chí, sao có thể không ngông cuồng!
Toyota Koichiro xụ mặt, cố nén tức giận, cũng không lên tiếng.
“Bác sĩ Diệp, chúng tôi không có ý này, cậu đừng tức giận, chúng tôi đối đãi với các bệnh nhân đều như nhau, mặc kệ là có tiền hay không có tiền đều được đối xử như nhau, trong mắt bác sĩ chúng ta, sinh mệnh mới là quan trọng nhất, bác sĩ trên toàn thế giới này đều là như vậy mà!”
Lúc này, lại có người lên tiếng, người này cũng tầm 50 tuổi, tóc đã trọc một nửa, thân hinh hơi mập, chính là vị giáo sư Nagano Kanshi của bệnh viện nghiên cứu ung thư Ariake.
Ông ta cười ha hả, ra vẻ như muốn hòa giải.
Diệp Mặc nhìn qua, cười nói: “Vậy sao?”
Giáo sư Nagano Kanshi lại cười nói: “Đương nhiên, giao sư Fujiwara Shina cũng có tấm lòng son như bác sĩ Diệp cậu thôi. . .Với lại, tiếng N của bác sĩ Diệp cậu cũng tốt thật đất.”
“Tạm được!”
“Bác sĩ Diệp, cậu bao nhiêu tuổi rồi? Nhìn qua cũng chỉ 22 23 thôi nhỉ! Thật sự là quá trẻ tuổi! Còn trẻ như vậy mà đã có kỹ thuật cao siêu như thế rồi! Lợi hại lợi hại! Đúng là một thiên tài mà. . .Bác sĩ Diệp, chắc là thời gian hàng ngày của cậu đều dùng để luyện tập hết nhỉ?”
Giáo sư Nagano Kanshi vốn đang cười tủm tỉm, nhưng giọng điệu lại thay đổi, chuyển sang đá xoáy.
“Có điều, làm bác sĩ, không thể chỉ chú trọng vào kỹ xảo giải phẫu được, bằng không thì sẽ không có kinh nghiệm lâm sàng, phải biết tích lũy, học tập nhiều thứ. . .như vậy mới có thể coi là một bác sĩ toàn diện.
Diệp Mặc nghe xong thì hơi nhíu mày.
Vị giáo sư Nagano Kanshi này đang trào phúng hắn, mỉa mai hắn chỉ biết làm giải phẫu chưa không biết cái gì khác, cũng không được coi là bác sĩ tốt chứ đừng nói là thần y, là hữu danh vô thực.
Một bên, vị Tetsuo Tanabe ở bệnh viện đại học Todai kia cũng lên tiếng mỉa mai: “Đúng thế! Chỉ biết làm giải phẫu thì tính là thần y gì chứ! Bao tuổi rồi mà đòi làm thần y, đúng là trò cười! Chỉ là một tên nhãi ranh lông còn chưa mọc đủ mà thôi!”