Tetsuo Tanabe vênh mặt lên, trên mặt viết đầy mỉa mai.
Trong lòng ông ta cực kỳ khinh thường, lại càng có chút đắc ý.
Lần này, ông ta vốn định xem vị thần y này rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh, hiện giờ thì không cần xem nữa, bởi vì chỉ cần nhìn cái tuổi này thì biết, cái gọi là thần y này là như thế nào.
Nghề bác sĩ này, kinh nghiệm là rất quan trọng, dù là một thiên tài, nhưng không có kinh nghiệm thì cũng không thể trở thành một bác sĩ tốt.
Cho nên, chỉ cần nhìn tuổi tác thì biết ngay, tên nhãi ranh này chỉ có một thân kỹ xảo giải phẫu cao siêu chứ không còn gì khác.
Có lẽ, trên phương diện lâm sàng và chuẩn đoán thì chỉ bằng bác sĩ thực tập mà thôi!
Nói không chừng, kỹ xảo giải phẫu kia cũng có thể là giả.
Một đám bác sĩ bên cạnh ông ta cũng gật đầu, nụ cười trên mặt còn mang theo vài phần khinh miệt.
Không ít người càng lộ ra vẻ mừng rỡ.
Thần y đại danh đỉnh đỉnh lại chỉ là một tên nhãi mới hơn 20 tuổi, chuyện này thật sự là như một trò đùa!
Cái này chỉ có thể gọi là quái tài ngoại khoa, tuy rằng cũng có chút bản lĩnh, nhưng còn lâu mới xứng đáng nhận cái danh xưng thần y này, chờ bọn họ truyền tin tức này ra, danh tiếng của tên này nhất định sẽ mất sạch, cũng có thể bài trừ sự sùng bái mù quáng của giới y học với tên này.
Bọn họ sẽ để cho bác sẽ trên toàn thế giới biết, người mà những người này đang sùng bài, mê tín . . . chỉ là một tên nhãi ranh lông chưa mọc đủ mà thôi.
Còn có một khả năng, tên nhãi này là do giới y học Hoa quốc lăng xê lên.
Là một cái máy móc chỉ biết giải phẫu ngoại khoa!
Toyota Koichiro nghe đến đây thì lông mày gảy nhẹ, âm thầm đắc ý.
Ông ta giương mắt nhìn chằm chằm vào người thanh niên đẹp trai trước mắt, muốn nhìn thấy dáng vẻ bị chọc giận của người này.
Nhưng ông ta lại thất vọng, vì người thanh niên này chỉ cười tủm tỉm, không có chút dáng vẻ nào như đang giận dữ cả, trái lại thì vị bác sĩ Amano kia lại hơi tức giận, mặt đầy oán giận.
Diệp Mặc khoát tay chặn lại, mỉm cười nói: “Thần y? Không dám nhận! Không dám nhận!”
“Danh xưng thần y này thật sự là quá khen rồi, tôi không đảm đương nổi, nhưng mà, ông nói tôi chỉ biết giải phẫu, vậy tôi lại không đồng ý.” Diệp Mặc nói, giọng điệu bỗng nhiên chuyển sang lạnh lẽo.
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Tetsuo Tanabe khẽ giật mình, tiếp theo lại cười khinh miệt, nói: “Cậu còn biết chuẩn đoán? Biết khám? Cậu đã khám được cho bao nhiêu người mà đã cảm thấy mình không tầm thường rồi, lẽ nào có thể so sánh với những tiền bối có kinh nghiệm phong phú ở đây?”
Fujiwara Shina nhã nhặn ở một bên kia cũng đẩy kính mắt, cười nói: “Ôi! Người trẻ tuổi, đừng tự mãn, đúng là cậu có thiên phú, nhưng mà, cậu vẫn còn phải học nhiêu làm, cậu nên học khiêm tốn trước, phải học tập những tiền bối như chúng tôi mới đúng.”
Miệng của Toyota Koichiro kia lại cong lên, ý cười trên mặt càng đậm hơn.
Ông ta cũng muốn xem những người này dạy dỗ tên nhóc con không biết lễ phép này một trận!
Toyota Sakeko ở bên cạnh thì chỉ dửng dưng nhìn cảnh này.
Nàng tất nhiên có thiên hướng về người của mình hơn, cũng cảm thấy những lời nói của các bác sĩ này cũng không có vấn đề gì, một bác sĩ trẻ tuổi như vậy, làm sao có thể được xưng là thần y chứ?
Có lẽ, kỹ thuật phẫu thuật của vị này rất cao siêu, nhưng mà, các phương diện khác sẽ yếu kém, là người luôn luôn có khuyết điểm, ngay cả thiên tài cũng là như vậy.
“Tiền bối? Các ông còn không xứng!” Diệp Mặc liếc mắt nhìn giáo sư Fujiwara Shina kia, lạnh giọng nói, hắn cũng chẳng buồn khách khí với đám người này nữa.
“Cậu. . .”
Fujiwara Shina nhất thời ngẩn ngơ, có chút không thể tin nổi.
Tên nhãi này lại dám mắng ông ta không xứng làm tiền bối?
Ông ta. . .ông ta chính là một trong bác sĩ hàng đầu cả nước N, đặt trên quốc tế cũng có danh tiếng cực cao, tuy rằng bây giờ ông ta đã già, trình độ giải phẫu không cao, nhưng mà, luận năng lực tổng hợp, thì ông ta vẫn mạnh hơn tên nhãi này nhiều!
Móa!
Lẽ nào lại như vậy!
Mặt Fujiwara Shina đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi, cảm giác như mình đang bị làm nhục!
Mấy người còn lại cũng tức giận, bắt đầu lên tiếng mắng mỏ.
“Cậu nói cái gì đó?”
“Cậu có biết chúng tôi có phân phận gì không? Có bao nhiêu vinh dự không? Cậu chỉ là một tên nhãi con mà cũng dám khinh thường chúng tôi sao?”
Rất nhiều người đều tức hổn hển.
Diệp Mặc liếc mắt nhìn qua, lạnh lùng cười nhạo: “Vậy sao? Tôi thấy cũng chẳng có gì đặc biệt cả.”
Lần này, tất cả bọn họ đều tức đến nổ phổi, từng người đều trợn ngược mắt lên, sắp sửa nổi trận lôi đình.
“Hừ!”
Toyota Koichiro kia lại cười nhạo một tiếng, ông ta cảm thấy, tên nhãi này thật sự là ngông cuồng đến không có giới hạn luôn, lại còn dám chế giễu toàn bộ chuyên gia và bác sĩ lâu năm ở đây!
Tất cả những người này đặt trên quốc tế, cũng xem như là đỉnh cấp nhất rồi!