Diệp Mặc nhìn một vòng, dửng dưng nói: “Các ông cảm thấy tôi không biết khám bệnh, chuẩn đoán bệnh, không có bản lĩnh gì đúng không! Vậy không bằng thế này đi, để tôi khám cho các ông một chút, thế nào?”
Mấy người Tetsuo Tanabe, Fujiwara Shina đều giật mình.
“Khám cho chúng tôi?”
“Được!”
Sau đó, họ liền vui vẻ đồng ý.
Tuổi này của bọn họ đều sẽ có không ít bệnh, lại thêm họ cũng là bác sĩ, luôn làm việc mệt nhọc trong thời gian dài, nên cả người đều là bệnh.
Có vài bệnh còn rất khó chuẩn đoán ra, nếu như tên nhãi này muốn tự làm mất mặt mình, vậy thì cho cậu ta mãn nguyện thôi.
Đợi lát nữa không chuẩn đoán được, hoặc là chuẩn đoán sai, thì có thể chế nhạo tên nhãi này rồi, đến khi đó, để xem tên nhãi ranh này còn dám ngông cuồng vênh váo như bây giờ không!
Diệp Mặc nhìn hay bên một chút, lại đưa tay chỉ vào giáo sư Tetsuo Tanabe , đồng nghiệp cũ của bác sĩ Amano.
“Vậy ông trước đi. . .”
“Chuẩn đoán như nào?” Tetsuo Tanabe cười nhạo một tiếng, đứng lên, “Cậu am hiểu nhất là khoa nào? Khoa tâm ngoại hay là gì? Trái tim của tôi không có vấn đề gì cả.”
“Khoa nào tôi cũng am hiểu!” Diệp Mặc thản nhiên nói, rồi đi qua.
Tetsuo Tanabe khẽ giật mình, tiếp theo lại cười nhạo.
Tên nhãi ranh này thật sự là nói khoác không biết ngượng!
Khoa nào cũng hiểu?
Toàn năng sao?
Điều này làm sao có thể!
Làm giải phẫu, có thể phẫu thuật tim, cũng có thể phẫu thuật nào, chỉ cần có đều đủ hiểu biết và lý giải về kết cấu của thân thể người, lại rõ ràng quá trình thủ thuật, thì đều có thể làm phẫu thuật.
Nhưng mà, trên phương diện chuẩn đoán lâm sàng, thì lại phức tạp hơn nhiều, cách ngành như cách núi.
Nào có bác sĩ nào dám nói mình là toàn năng chứ!
“Ông cứ ngồi im là được, đưa tay ra để tôi xem mạch một chút nào!” Diệp Mặc đi đến trước mặt Tetsuo Tanabe, đầu tiên thì quan sát một phen, sau đó lại kéo một cái ghế qua, ngồi xuống để bắt mạch.
Tetsuo Tanabe kia lại run lên.
Bắt mạch?
Tên nhãi ranh này học Đông y à?
Không đúng!
Tên nhãi này am hiểu nhất là giải phẫu! Mà giải phẫu thuộc phạm trù Tây y mà!
Chuyện này. . . là thế nào?
Còn nữa, chỉ bắt mạch không thì có thể làm được gì?
Đông y bây giờ, cũng phải lấy máu và dùng các loại máy móc để kiểm tra rồi cơ mà?
Ông ta cũng có chút nghiên cứu với Đông y.
Mấy người Fujiwara Shina và Nagano Kanshi . . .đều ngây ngẩn cả người, hai mặt nhìn nhau, đều thấy vẻ mờ mịt trong mắt nhau.
Một quái tài ngoại khoa, lại sử dụng thủ đoạn chuẩn đoán bệnh của Đông y, chuyện này. . . không khỏi quá nực cười rồi!
“Đông y?”
Toyota Sakeko hơi nhăn mày, nàng ngước đôi mắt đẹp lên, bình tình nhìn qua đó, trong mắt đã có vài phần tò mò.
Đông y là y thuật của cả phương Đông, nên tất nhiên đất nước của bọn họ cũng có và cũng từng nghiên cứu qua, nhưng hiện giờ, Đông y đã không theo kịp thời đại nữa rồi.
Vị bác sĩ trẻ tuổi này, lại còn biết Đông y nữa sao?
Một lát sau, Tetsuo Tanabe lấy lại tinh thần, cười nhạo nói: “Cậu chuẩn đoán ra cái gì rồi?”
Tên nhãi ranh này thật thú vị! Vậy mà còn biết cả Đông y, có lẽ là từng học được chút da lông gì đó! Dù sao, vừa học giỏi cả Đông y và Tây y là chuyện không thể nào, huống chi tên nhãi này còn ít tuổi như vậy, nào có tinh lực học nhiều như thế!
“Ông vội cái gì!” Diệp Mặc mỉm cười, tiếp tục bắt mạch.
Hai phút sau, hắn giơ tay lên, ấn nhẹ vào trán của Tetsuo Tanabe một cái, hỏi: “Đau không?” Sau khi nhận được đáp án, Diệp Mặc lại hướng xuống bên dưới mà sờ sờ ấn ấn, mãi cho đến đầu gối mới dừng lại.
Toàn bộ quá trình, mặt Tetsuo Tanabe tràn đầy vẻ cười nhạo, ông ta cảm thấy tên nhãi này giả vờ giả vịt y như thật.
Có điều, chỉ bắt mạch không, lại xoa xoa ấn ấn, thì không thể thay thế dụng cụ khoa học được, căn bản là không thể chuẩn đoán được ra bệnh gì!
Đám người Fujiwara Shina ở một bên cũng nghĩ như vậy, cả đám đều rất khinh thường.
Thậm chí bọn họ còn cảm thấy, tên nhãi này cố tình chơi bọn họ, bằng không thì sao một tên tinh thông giải phẫu ngoại khoa lại dùng Đông Y để khám bệnh cho người ta chứ?
Chờ Diệp Mặc thu tay lại, Tetsuo Tanabe lại nhịn không được mà mở miệng hỏi với giọng mỉa mai: “Thế nào rồi?”
Diệp Mặc nhìn Tetsuo Tanabe, ung dung cười nói: “Tetsuo Tanabe tiên sinh, không phải tôi nói chứ, thân thể của ông cũng quá kém rồi đấy, tôi thấy rất nhiều bệnh đấy! Đầu tiên, con mắt của ông có vấn đề, bệnh đục tinh thể giai đoạn đầu, có phải gần đây ông cảm thấy thị lực hơi yếu đi rồi không?”
Tetsuo Tanabe nghe vậy thì hơi nhíu mày, tiếp đó lại cười nhạo: “Không sai! Có điều, chuyện này cũng không có gì, bệnh này rất dễ nhận ra, không tính là bản lĩnh gì!”
Diệp Mặc dừng một chút, lại nói tiếp: “Còn nữa, thận của ông có vấn đề rất lớn, chắc ông từng bị viêm thận nhỉ, lại còn khá nghiêm trọng nữa, dẫn đến công năng thận của ông đã cực kỳ suy yếu, thận trái còn bắt đầu bị héo rút ở mức độ nhẹ. . .” Trong lời nói của hắn còn mang theo vài phần chế nhạo.
Sắc mặt Tetsuo Tanabe lập tức thay đổi.
Đầu tiên là đỏ lên vì hơi xấu hổ, đối với một người đàn ông mà nói, thì thận rất quan trọng, bị nói là có vấn đề về thận ở trước mặt mọi người thì cũng quá mất mặt!
Nhưng sau đó, ông ta lại trợn tròn mắt, lộ ra vẻ kinh ngạc và khó tin mãnh liệt.
Tên này. . . sao tên này lại nhận ra?