Coi như có thể nhìn ra thận của ông ta có vấn đề, thì cũng không thể nào cụ thể như thế được, thậm chí còn biết cả tình hình thận trái của ông ta nữa!
Điều này, căn bản là không có khả năng!
Chuyện này cần phải thử máu, thậm chí kiểm tra CT thì mới có được kết quả như vậy, mà tên nhãi này chỉ bắt mạch, lại nhìn một lượt thì đã nhìn ra rồi?
Điều này không khỏi quá khó tin rồi!
Có phải tên nhãi này đã tìm hiểu về bệnh tình của ông ta thông qua con đường nào đó không?
Nhưng ý nghĩ này vừa lóe lên thì ông ta đã phủ định, bởi vì chuyện này căn bản là không có khả năng, tên nhãi này cũng không phải người nước họ, ngay cả bác sĩ Amano kia cũng không thể nào lấy được bệnh án của ông ta, nên tất nhiên không thể nào biết trước được.
Đám người Fujiwara Shina ở một bên, vẻ khinh miệt trên mặt họ đã mất đi, thay vào đó là vẻ ngưng trọng.
Nhìn dáng vẻ của Tetsuo Tanabe, lẽ nào tên nhãi này nói đúng rồi?
Nhưng mà điều này. . . làm sao có thể?
Bọn họ đều không thể tin nổi, càng là vô cùng nghi ngờ và khó hiểu.
Không chờ bọn họ lấy lại tinh thần, Diệp Mặc lại mở miệng: “Còn nữa, hệ thống bí niệu của ông cũng có chút vấn đề, viêm bàng quang! Còn nữa, vấn đề bệnh trĩ khá nghiêm trọng đấy. . .”
“Cậu. . . sao cậu biết được?” Tetsuo Tanabe giật mình kêu lên một tiếng, hoàn toàn không thể tin nổi.
Loại bệnh trĩ này, không cởi quần ra thì làm sao có thể biết được?
Đây cũng quá ly kỳ rồi!
Diệp Mặc cười nói: “Nhìn tư thế ngồi của ông, còn nữa, khí huyết của ông rất yếu, giống như thường xuyên bị mất máu, ngoại trừ mất máu vì bệnh trĩ thì còn có thể là gì!”
Tetsuo Tanabe nghe vậy thì khẽ giật mình, á khẩu không trả lời được.
Ông ta ngồi trợn trừng mắt tại chỗ, hoàn toàn sợ ngây người.
Tất cả những gì tên nhãi này nói đều đúng hết, bắt đầu từ vấn đề về mắt, cho đến bệnh trĩ, không sai một chút nào, chuyện này thật sự là không thể tin nổi, thậm chí còn hơi thần kỳ!
Tên nhãi này. . . là quái vật sao?
Có tài năng như thần và kỹ nghệ cao siêu ở lĩnh vực ngoại khoa, giờ lại tinh thông cả Đông y, chỉ cần bắt mạch là đã chuẩn đoán được các loại bệnh rồi, mà còn chính xác không sai chút nào, điều này sao có thể chứ?
“Tetsuo Tanabe, tên này. . . nói đúng hết à?” Fujiwara Shina ở một bên liền tiến lại gần, nhỏ giọng hỏi, mặt mũi ông ta đã tràn đầy hoảng hốt.
Tetsuo Tanabe do dự một chút, rất không tình nguyện nhưng vẫn lên tiếng: “Đúng! Không sai!”
Sau đó, ông lại lại cắn môi, trong lòng vừa kinh ngạc, chấn động, lại vô cùng hoang mang.
Mấy người Fujiwara Shina nghe được câu trả lời chắc chắn thì lại ngẩn ngơ, trên mặt lộ vẻ không thể tin nổi lần nữa.
Toyota Koichiro ở một bên cũng không nhịn được mà kêu lên: “Làm sao có thể!”
Ông ta cảm thấy, chuyện này thật sự quá hoang đường!
Một tên nhãi thối tha, tùy tiện xem một chút, liền có thể chuẩn đoán ra các loại bệnh rồi?
Đây không phải là trò đùa sao!
Nếu như là một vị bác sĩ nhiều tuổi đức cao vọng trọng nào đó thì có lẽ còn có thể, người ta đã xem bệnh cả đời, có lẽ hoàn toàn chính xác là có bản lĩnh này.
Nhưng mà. . .tên nhãi này mới chỉ hơn 20 thôi mà!
Diệp Mặc quét mắt nhìn những người này một chút, cũng không để ý, mà tiếp tục nói: “Ông còn một số vấn đề nữa, vị trí eo cũng có chứng viêm, còn cả đầu gối. . .những thứ này không cần tôi nói hết đâu nhỉ!”
“Người kế tiếp, đến lượt ông, Fujiwara Shina tiên sinh!”
Không chờ Tetsuo Tanabe phản ứng, Diệp Mặc liền đứng dậy, nhìn hai bên một chút, rồi chọn lấy vị giáo sư Fujiwara Shina đến từ bệnh viện đại học Keio kia.
Fujiwara Shina khẽ giật mình, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Ban đầu, ông ta rất xem thường tên nhãi này, nhưng thấy phản ứng vừa rồi của Tetsuo Tanabe, thì ông ta cảm thấy, có lẽ tên nhãi này cũng có chút bản lĩnh thật.
Nhưng mà ông ta vẫn không thể tin nổi, tên nhãi này lại lợi hại và thần kỳ đến mức độ đó!
Fujiwara Shina hừ nhẹ nói: ‘Tôi cũng không tên cậu có thể chuẩn đoán ra bệnh gì!”
Ông ta có bệnh mãn tính, nhưng nếu nhìn qua thì sẽ không nhận ra, phải lấy máu, rồi mang đi xét nghiệm thì mới có thể biết được, cho nên tên nhãi này tuyệt đối sẽ thất bại.
Diệp Mặc nhìn một lát, thản nhiên cười nói: “Không phải bệnh tiểu đường thôi à! A, còn cả nhịp tim thất thường, loét dạ dày, có có chứng viêm khớp nhẹ, huyết áp cũng không ổn định, ông tốt hơn vị Tetsuo Tanabe kia một chút đấy, nhưng mà, dù sao tuổi của ông. . .”
Sắc mặt Fujiwara Shina nhất thời cứng đờ, hai mắt trợn trừng trừng lên, tràn đầy vẻ kinh hãi đến cực hạn.
Đám người bên cạnh thấy thế thì thần sắc lại càng rung động hơn.
Lần này, lại nói đúng rồi?
Tên nhãi này, rốt cuộc đã làm thế nào?
Loại bệnh như nhịp tim thất thường này, phải dựa vào ống nghe mới có thể nhận ra, còn tên nhãi này chỉ ấn một cái vào lồng ngực, là đã có thể nhận ra rồi?
Mà bệnh tiểu đường thì lại càng kỳ quái hơn!
Đợi đến khi Diệp Mặc đứng dậy đi về phía người khác, Fujiwara Shina mới hơi tỉnh táo lại, ánh mắt ông ta mờ mịt nhìn tấm lưng kia, thì thào như nói mớ.
“Thật sự là. . .thần y mà!”
Giờ phút này, ông ta cảm thấy, quyền uy của một giáo sư y khoa như mình đang sụp đổ ầm ầm.
Ông ta lại còn không bằng một người trẻ chỉ mới hơn 20 tuổi!
Không chỉ là chuấn đoán lâm sàng, mà cả kỹ thuật giải phẫu thì ông ta cũng thua, thua hoàn toàn.