“Điều này. . . không thể nào đâu!”
Toyota Koichiro đã hơi ngây dại.
Người thứ ba!
Giáo sư Nagano Kanshi đến từ bệnh viện nghiên cứu ung thư Ariake cũng đã ngồi yên tại chỗ với dáng vẻ thất hồn lạc phách, chẳng khác gì Tetsuo Tanabe và Fujiwara Shina lúc nãy.
Ba người bọn họ là bác sĩ hàng đầu của nước N và thế giới, khi họ đến thì còn rất có lòng tin, muốn giết chết uy phong của vị thần y trẻ tuổi này, nhưng bây giờ, cả đám đều trợn mắt há hốc mồm, ngây người, uể oải.
Ngoài kinh ngạc và chấn động ra, bọn họ càng nhiều hơn là tức giận.
Dáng vẻ uất ức như thiếu phụ bị bỏ rơi này của bọn họ, quả thật là quá mất mặt!
“Người trẻ tuổi này. . .”
Ông ta lại nhìn về phía người thanh niên kia, chỉ cảm thấy cực kỳ hoang mang.
Chẳng lẽ. . .người này thật sự là một thần y?
Thế nhưng mà, một thần y chỉ mới hơn 20 tuổi thì cũng quá bất hợp lý rồi!
Hơn nữa, còn kiêm cả Đông Tây y luôn, thiên phú này phải cao đến trình độ nào chứ?
Yêu quái!
Một bên, Toyota Sakeko cũng mở to đôi mắt đẹp mà nhìn, nàng cũng tràn đầy kinh ngạc.
Tất cả bác sĩ đỉnh cấp nhất ở đây lại không bằng một vị bác sĩ trẻ tuổi này, chuyện này thật sự khiến cho nàng cảm thấy rất khó tin.
Nhưng bác sĩ còn lại kia thì càng kinh ngạc hơn.
Người duy nhất có thể nói là bình tĩnh ở đây cũng chỉ có bác sĩ Amano, ông ta đã được chứng kiến tài năng của chủ tịch Diệp từ lâu rồi, mặc kệ là Đông y hay Tây y thì đều không làm khó được chủ tịch Diệp, cái danh thần y này chính là hàng thật giá thật.
Diệp Mặc lại khám cho một người xong thì đứng dậy, đảo mắt nhìn một vòng, nói: “Còn ai muốn khám bệnh không?”
Rất lâu. . . vẫn không có ai lên tiếng.
Mấy vị bác sĩ còn lại cũng ngậm miệng, thậm chí còn không dám đối mặt với Diệp Mặc, ánh mắt vừa chạm vào thì nhanh chóng cúi đầu, tựa như hơi quẫn bách và sợ hãi.
Trong mắt bọn họ, đây không phải là một tên nhãi trẻ tuổi, mà là một cao nhân thần bí khó lường!
Diệp Mặc quét một vòng, lại quay người nhìn về phía Toyota Koichiro.
Hai người nhìn nhau, khóe mắt Toyota Koichiro liền co quắp một cái.
Tên nhãi ranh này quá kiêu ngạo, khiến cho ông ta không thoải mái, thất bại vừa rồi càng khiến cho ông ta cảm thấy mất mặt, mặt mày tối tăm, loại cảm giác này khiến cho một người cố chấp và bá đạo như ông ta rất không vui.
Nhưng ông ta lại không thể nổi giận, vì dù sao đây cũng là thần y, bệnh tình của ông ta còn phải dựa vào người ta.
“Toyota tiên sinh, ông hài lòng chưa?” Diệp Mặc lạnh nhạt nói: “Ông mang những người này đến đây, không phải vì muốn dò xét tôi, làm khó dễ tôi sao! Kết quả này có làm ông hài lòng không?”
Khuôn mặt Toyota Koichiro lại hung hăng co quắp vài cái, hai tay đã siết chặt lại.
Tên nhãi ranh này. . .cũng quá ngông cuồng rồi!
Coi như cậu có bản lĩnh lớn thì cũng vẫn chỉ là một bác sĩ mà thôi, không có tư cách nói chuyện với tôi như vậy!
Ông ta thầm mắng vài câu, nhưng lại không dám mở miệng, chỉ cảm thấy vô cùng biệt khuất.
Ở trong nước, tất cả mọi người đều khách khí, cung kính có thừa với ông ta, mặc kệ ông ta đi đâu thì sẽ được phụng như khách quý, địa vị vô cùng tôn quý, nhưng đến đây thì liên tục bị người ta lạnh nhạt, chuyện này khiến cho ông ta thật sự khó mà chịu đựng.
“Diệp tiên sinh, rất xin lỗi.” Toyota Sakeko nhìn cha mình một cái rồi đứng dậy, hơi khom người, áy náy nói: “Cha tôi cũng không có ý tứ này đâu, bệnh tình của cha tôi vẫn phải nhờ Diệp tiên sinh ngài!”
“Sakeko!” Toyota Koichiro nhíu mày, không vui quát khẽ một tiếng, ông ta rất bất mãn với biểu hiện của con gái mình.
“Ngồi xuống! Ai bảo con tự chủ trương nói xin lỗi!” Ông ta lại quát lên, giọng điệu rất thô lỗ và ngang ngược.
“Cha, con xin lỗi.” Toyota Sakeko lại hơi khom người, rồi ngồi xuống, cúi đầu không nói gì nữa, giống như là hơi sợ.
Diệp Mặc dùng âm thanh lạnh lùng nói: “Tôi vốn cũng không muốn làm ca phẫu thuật này, nhưng tôi và tập đoàn Toyota của các ông cũng có chút liên quan, cho nên tôi sẽ nhận ca phẫu thuật này, an bài nằm viện rồi làm kiểm tra toàn diện đi, bác sĩ Amano, ông dẫn bọn họ đi thôi! Còn về phần giải phẫu thì để mai đi, hôm nay tôi không rảnh.”
Diệp Mặc nói xong thì quay sang dặn dò bác sĩ Amano vài câu, sau đó quay người đi ra ngoài.
Thấy tiếng bước chân đã đi xa, Toyota Koichiro rốt cuộc cũng không nhịn được, liền mở miệng mắng, gương mặt đầy khó chịu.
“Tên nhãi này!”
Ông ta lại hầm hừ nói: “Còn không muốn nhận? Tôi có tiền, có thể cho rất nhiều tiền, lẽ nào cậu ta còn không cần tiền à?”
“Đúng đúng!” Mấy người Fujiwara Shina ở một bên, rốt cuộc cũng tỉnh táo lại một chút, lại lên tiếng phụ họa, nhưng sắc mặt họ vẫn rất hậm hực, không có chút thần thái nào.
Danh tiếng của vị thần y này là hàng thật giá thật, bọn họ không chất vấn được chuyện này, nên chỉ có thể phụ họa theo Toyota tiên sinh một chút, chê cười tên kia giả vờ thanh cao.
Bọn họ cảm thấy, đúng là người trẻ tuổi kia có bản lĩnh, nhưng thái độ lại quá cao ngạo, hoàn toàn không đặt Toyota lão tiên sinh vào mắt!