Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1406 - Chương 1406. Kinh Ngạc Đến Cực Hạn!

Chương 1406. Kinh ngạc đến cực hạn!
Chương 1406. Kinh ngạc đến cực hạn!

Toyota Sakeko một bên thì thần sắc lại khẽ động.

“Có chút liên quan?”

Lời này khiến cho nàng để ý đến.

Vị thần y trẻ tuổi này có liên quan gì với tập đoàn Toyota của bọn họ, có quan hệ gì đây?

Bỗng nhiên, nàng nghĩ đến thứ gì, liền bật thốt lên một tiếng: “A!”

Toyota Koichiro lại nhíu mày không vui, quay đầu qua hỏi: “Sakeko, con lại sao vậy?”

Toyota Sakeko nói khẽ: “Cha, cha còn nhớ không, trước kia có một người Hoa thua mua 5% cổ phần của tập đoàn chúng ta ý!”

“Hình như là có chuyện này!” Toyota Koichiro chậm rãi gật đầu.

Ông ta cũng nghe con trai nhắc đến chuyện này.

Toyota Koichiro lại không vui nói: “Nhưng sao? Người Hoa quốc kia có quan hệ gì với tên nhãi này?”

“Hình như người Hoa quốc kia cũng họ Diệp, mà vừa rồi, Diệp thần y cũng nói là, anh ấy có chút quan hệ với tập đoàn của chúng ta, cho nên con cảm thấy, hai người này là một.” Toyota Sakeko đáp lời.

“Cái gì? Tên đó. . .?” Toyota Koichiro lập tức ngây dại.

Tên nhãi ranh ngông cuồng này lại chính là vị tỷ phú thần bí của Hoa quốc đã thua mua 5% cổ phần tập đoàn của bọn họ sao?

Theo giá cổ phiếu lúc đó, thì hình như là hơn 10 tỷ đô la!

Điều này, làm sao có thể!

Đám người Fujiwara Shina ở một bên nghe thế cũng mờ mịt, mê mang.

Tên nhãi kia tuổi còn trẻ mà đã có một thân y thuật lợi hại như vậy, có thể thấy được là thiên phú cao đến mức nào, hoàn toàn chính xác là một yêu nghiệt, quái vật, mà bây giờ còn phát hiện, tên nhãi này còn là một tỷ phú?

Điều này. . .điều này. . .điều này. . .

Ngoài chấn động ra, bọn họ lại thấy ghen tị đến đỏ cả mắt.

Tetsuo Tanabe kia liền không nhịn được mà hỏi: “Bác sĩ Amano, vị Diệp thần y kia rất giàu có à?”

Bác sĩ Amano nói: “Đương nhiên! Bệnh viện này là của cậu ấy, toàn bộ tập đoàn y tế Nhân Hoa cũng đều là của cậu ấy, đây còn chưa hết đâu, cậu ấy còn có một tập đoàn khoa học kỹ thuật rất lớn, chẳng mấy chốc tài sản cá nhân của cậu ấy sẽ là số một Hoa quốc, sẽ thành thủ phủ của Hoa quốc!”

Bác sĩ Amano nói thêm: “Không tin à? Các ông tự lên mạng xem đi! Cậu ấy là danh nhân của Hoa quốc đấy, cứ lên mạng là thấy ngay.”

Nhà Toyota này, tại nước bọn họ thì đúng là rất tôn quý bất phàm, nhưng đứng ở trước mặt chủ tịch Diệp thì cũng chẳng là gì cả.

Thế mà còn muốn tự cao tự đại ở trước mặt chủ tịch Diệp, đây không phải là tự tìm mất mặt xấu hổ sao!

“Là thật này!”

“Rất nhiều tin tức về người này! Thật sự là một nhân vật hết sức nổi tiếng.”

Đám người Fujiwara Shina lấy điện thoại di động ra để lên mạng tìm kiếm, sau khi xem những tin tức kia thì cả đám đều trợn mắt há hốc mồm, tâm thần rung động đến tột đỉnh.

Diệp Mặc đi gặp viện trưởng Dư một chút, lại gọi điện thoại cho Ngọc Tình, hỏi nàng muốn ăn cái gì, để lát nữa hắn về sẽ tiện đường chạy qua chợ mua chút đồ ăn tươi mới.

“Em ăn gì cũng được! . . .Em đang chơi với các con! Ah, Nặc Nặc, không được xé! Ngoan!”

“Anh mua ít hải sản đi! Tự nhiên em lại thấy thấy thèm hải sản!”

“À đúng rồi, anh đi đón chị Mạn Ny luôn đi! Tài xế bị ôm rồi, nghe nói là bị ngộ độc thực phẩm, anh tiện đường qua đón chị ấy luôn, chị ấy ra ngoài từ chiều rồi!”

“Chắc là vẫn ở bên công ty, lát nữa anh hỏi chị ấy đi!”

“Được!”

Diệp Mặc lên tiếng, để cho nàng cúp trước.

Tiếp đó, hắn lại gửi tin nhắn hỏi Dương Mạn Ny.

Diệp Mặc thay quần áo, rời khỏi tòa nhà, đi đến bãi đỗ xe, lấy chìa khóa xe để mở xe.

“À đúng rồi, khẩu trang, kính râm!”

Ngồi vào trong xe, đóng cửa lại, hắn lấy một cái khẩu trang và một chiếc kính râm ra để đeo lên.

Khi khám bệnh cho bệnh nhân thì hắn cũng phải đeo khẩu trang, đội mũ bác sĩ. . .che chắn rất kín đáo, như vậy có thể bớt được rất nhiều phiền phức không cần thiết.

Lái xe khoảng 20 phút, Diệp Mặc liền đến một tòa nhà văn phòng, trước cửa tòa nhà còn có một khối đá lớn rất khí thế, trên đó còn khắc tên công ty.

“Công ty truyền thông Tinh Tinh!”

Đây chính là công ty truyền thông hai người Ngọc Tình đã mua lại rồi đổi tên, còn trực tiếp mua luôn tòa nhà này làm văn phòng, dù sao cũng không thiếu chút tiền đó.

Diệp Mặc tiến vào bãi đỗ xe ngầm, rồi gửi tin nhắn qua.

“Tôi đến rồi!”

Dương Mạn Ny trả lời rất nhanh: “Chờ một lát, xuống ngay đây!”

Bảy tám phút sau, lối đi ở cách đó không xa có tiếng giày cao gót vang lên.

Một bóng người cao gầy tịnh lệ đi ra từ đó.

Một chiếc áo khoác đen che khuất phong quang mê người bên trong, nhưng vẫn có thể nhìn thấy đường cong bay bổng uyển chuyển kia, dưới vạt áo là một đôi chân ngọc thon dài thẳng tắp được bao bọc bởi một đôi tất đen.

Đôi chân này hơi nở nang chứ không gầy gò, còn mang theo một tia nhục cảm, càng lộ vẻ gợi cảm và dụ hoặc.

Mái tóc dầy được uốn thành những hình gợn sóng nhỏ, đang rủ xuống bên áo khoác.

Một tay nàng cầm điện thoại di dộng, một tay cầm ví, hai mắt thì nhìn trái nhìn phải, rồi quay người đi qua bên này, trên gương mặt xinh đẹp thành thục cũng tràn ra một nụ cười rực rỡ.

Khí chất của nàng hơi diễm lệ và vũ mị, lại tăng thêm một thân phong vận thành thục, càng có một loại mị lực to lớn, đủ để câu hồn đoạt phách người khác.

Hết chương 1406.
Bình Luận (0)
Comment