Cộc cộc cộc!
Dương Mạn Ny giẫm lên giày cao gót, dáng nhiều lay động, bước đi ưu nhã mê người.
Trước kia nàng từng học múa, nên khi bước đi cũng rất ưu nhã đoan trang.
Diệp Mặc ngẩng đầu, đánh giá thêm vài lần.
Dù đứng chung một chỗ với Ngọc Tình thì Dương Mạn Ny cũng không lộ vẻ kém cạnh, một thân khí chất xinh đẹp thành thục, phong cách đặc biệt, lại thêm dáng người nở nang gợi cảm, rất có sức hấp dẫn.
Bây giờ, nàng đứng một mình thì càng lộ vẻ xinh đẹp.
Dương Mạn Ny đi đến trước xe, liền vẫy tay chào hỏi.
“Hi!”
Chờ cửa vừa mở ra, nàng thử ngồi vào trong, đầu tiên là duỗi một cái đùi đẹp thon dài vào, nhưng bởi vì bệ xe thể thao quá thấp, nàng lại không quen, nên nhất thời không ngồi vào được.
Nàng thử lại một lần vẫn không được, liền rút chân về, nhếch môi đỏ, nhỏ giọng thì thầm: “Xe này. . .”
“Anh cầm hộ tôi một chút.”
Nàng đứng ở ngoài xe, bỏ điện thoại di động và trong ví, rồi cúi người đưa cho Diệp Mặc.
Cổ áo khoác của nàng mở rộng, bên trong là một chiếc váy quây ngực màu đen, mặc dù cổ áo được kéo lên khá cao, nhưng vẫn không che được một mảnh trắng nõn và quy mô kinh người kia, còn cả khe rãnh sâu không thấy đáy kia nữa.
Nàng nhất thời không phát giác ra, nên vẫn khom người để đưa đồ cho Diệp Mặc như cũ.
Lúc này, nàng mới khẽ giật mình, cúi đầu nhìn thoáng qua, trên gương mặt xinh đẹp lập tức hiện lên hai áng mây đỏ rực.
Nàng vội vàng đưa tay lên che chắn một chút rồi đứng thẳng dậy.
Lại nghiêng người, cẩn thận ngồi vào trong, bởi vì bệ khá thấp nên ngồi không thoải mái lắm, nàng liền xê dịch mông vài lần để điều chỉnh tư thế.
Cứ việc có áo khoác che đậy, nhưng vẫn có thể nhìn ra bờ mông đầy đặn và to lớn, sung mãn kia.
Đôi chân đẹp và cặp tất đen hơi vểnh lên, phối hợp với đôi giày cao gót 8 9 cm, càng lộ ra vẻ gợi cảm.
Nàng ngồi vững, đưa tay che gương mặt hơi nóng của mình, nhìn về phía Diệp Mặc: “Lái. . .lái xe đi!”
Đôi mắt đẹp vũ mị kia hiện lên một tia sáng rực, lại có vài phần ngượng ngùng.
“A!”
Diệp Mặc lên tiếng, rồi khởi động, chậm rãi lái ra ngoài.
“Xe thể thao ngồi không thoái mái chút nào, không thoải mái bằng xe bảo mẫu của Ngọc Tình, có điều, rất phong cách. . .” Nàng quan sát vài lần rồi mới rời ánh mắt đi.
Dường như nàng cảm thấy hơi lúng túng, nên đành moi hết ruột gan để nghĩ ra vài đề tài trò chuyện.
Thỉnh thoảng, nàng lại liếc mắt nhìn Diệp Mặc.
Nàng cũng không muốn, nhưng thật sự không nhịn được, giống như là phản xạ có điều kiện của cơ thể mình vậy.
Trong lòng nàng còn thấy hơi khẩn trương.
Bình thường, nàng cũng đơn độc ở chung với Diệp Mặc, mà còn không ít, ví dụ như buổi sáng hàng ngày, nhưng những lúc đó, đều là có Ngọc Tình ở nhà, còn bây giờ thì lại khác, lần này không có Ngọc Tình ở đây, chỉ có mình nàng và Diệp Mặc ở chung.
Diệp Mặc này sẽ không làm gì quá đáng chứ! Giống như là đêm hôm đó. . .!
Nàng vừa nghĩ đến đêm hôm đó thì trái tim đã nhảy dựng lên, toàn thân dâng lên một cảm giác tê dại, nóng ran, gương mặt cũng từ từ nóng lên.
Một đêm kia, Ngọc Tình vẫn còn nằm bên cạnh nàng, nàng vừa mở mắt ra thì đã thấy Diệp Mặc ở ngay trước mặt, cả người đều đè lên người nàng, quần áo của nàng cũng bị lộn xộn.
Ai biết trước khi nàng tỉnh dậy, thì Diệp Mặc này đã làm gì nàng chứ!
Lúc đó, nàng vừa tức vừa xấu hổ, cảm thấy Diệp Mặc này quá to gan, nàng còn định nói cho Ngọc Tình biết, nhưng suy nghĩ một chút thì lại không nói, lại đem bí mật này chôn sâu dưới đáy lòng.
Bởi vì, khi đó nàng cũng không xác định là Diệp Mặc cố ý, có ý đồ với nàng hay chỉ là trùng hợp.
Sau này, Diệp Mặc này lại biểu hiện rất quy củ nên nàng cũng không để ý nữa, với lại, nàng cảm thấy tâm tư của mình cũng biến hóa vi diệu.
Dù Diệp Mặc cố ý thì hình như bản thân nàng cũng không ghét, thậm chí loại cảm giác tội lỗi kia cũng không còn mãnh liệt như vậy nữa.
“Rất nóng à?”
“Cũng bình thường! Giờ đưa tôi đi đến trung tâm thương mại trước đi, tôi muốn mua vài bộ quần áo, cửa hàng quen thuộc của tôi vừa mới có mấy món mới, tôi muốn đi thử xem.”
“Được! Ở đâu?”
Diệp Mặc hỏi địa chỉ, rồi lái qua đó.
Dừng xe xong, Diệp Mặc và Dương Mạn Ny cùng đi xuống xe, lại đi vào cửa hàng.
Nhân viên cửa hàng tiến lên, nhiệt tình chào hỏi: “Dương tiểu thư, cô đến rồi!”
Nhân viên cửa hàng chú ý thấy người thanh niên đằng sau Dương Mạn Ny thì cười nói: “Nha! Bạn trai à?”
“Không. . . không phải!” Dương Mạn Ny khẽ giật mình, vội vàng lắc đầu, lại quay người liếc nhìn Diệp Mặc một cái, trong đôi mắt đẹp kia có một vệt hào quang khác thường.
“Dương tiểu thư, tôi đi lấy quần áo cho cô!”
Nhân viên cửa hàng đi vào, cầm mấy bộ quần áo đưa cho Dương Mạn Ny, Dương Mạn Ny liền cầm quần áo đi vào phòng thử đồ ở một bên.