Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1408 - Chương 1408. Con Gián!

Chương 1408. Con gián!
Chương 1408. Con gián!

Hơi ấm tràn đầy trong phòng thử đồ.

Dương Mạn Ny đứng lặng trước gương, giơ tay cởi áo khoác xuống, dáng người uyển chuyển nở nang ở bên trong liền lộ ra, một chiếc váy đen, cộng thêm một đôi tất đen, gợi cảm mà sexy.

Người ngọc treo áo lên, sửa sang lại mái tóc rồi nhìn kỹ mình trong gương.

Hình như gầy hơn rồi!

Ngón tay ngọc nhẹ nhàng bấm lên dùi, nàng không khỏi hé miệng cười một tiếng vui vẻ.

Giảm cân lâu như vậy, cuối cùng cũng có hiệu quả!

Hai tay nàng mò về bên hông, từ từ kéo váy xuống, hai bên mông to lớn và sung mãn được bọc bởi viền ren màu đen lập tức nảy ra.

Nàng kéo xuống từng chút một, sau đó lại trút bỏ tất chân, sửa sang lại rồi treo lên.

Đôi chân đẹp trắng như tuyết không còn tất chân trói buộc và tân trang, liền tràn ra vẻ lộng lẫy như ngà voi, càng hiện ra vẻ nhục cảm nở nang.

Nàng mở mấy túi quần áo, chọn một bộ đồ lót ra, nhưng chỉ lấy nửa trên.

“Thử . . . bộ này trước đi!”

Sau khi mặc vào, nàng đứng ngắm mình trong gương, lại cảm thấy rất hài lòng.

“Khá đẹp!”

Không chỉ kiểu dáng đẹp mắt, mặc vào cũng dễ chịu, không chật chội và quấn căng như trước, to nhỏ vừa vặn, còn lộ ra vẻ cao vút và sung mãn.

“Thử cái này xem!”

Tay ngọc vươn ra sau tìm tòi, lại nhẹ nhàng vặn ra, bắt đầu thử món khác.

Vừa lật quần áo lên, khóe mắt nàng đột nhiên nhìn thấy thứ gì đó, thì không khỏi khẽ giật mình, tập trung nhìn kỹ lại, đầu liền ong lên, ngay sau đó, chính là một tiếng rít gào, rồi nhảy qua một bên né trốn.

Theo bản năng, nàng nghĩ đến Diệp Mặc ở bên ngoài, liền kêu lên một tiếng: “Diệp Mặc!!!”

“Sao thế?”

Diệp Mặc khẽ giật mình, liền tiến lên, xốc rèm phòng thay đồ lên xem.

Vừa mới bước vào, lại là một tiếng rít, kèm theo một đoàn ôn hương nhuyễn ngọc lao vào trong ngực, một đôi bàn tay ôm chặt lấy hắn.

“Con gián! Con gián!”

Gương mặt người ngọc trong ngực tràn đầy vẻ kinh hoàng, vừa kêu la vừa ôm chặt hơn, hai chân nàng còn co lên, cả người đều treo lên người hắn giống như một con gấu túi.

Diệp Mặc mờ mịt một chút.

Mùi thơm trên người nàng xông vào mũi, thân thể mềm mại đẫy đã lại có một cảm giác co giãn và áp bách kinh người.

Ngay sau đó, hắn phản ứng kịp, liền cúi đầu nhin xem, liền thấy con gián đang chạy loạn ở trên mặt đất kia, hắn nhanh tay lẹ mắt, liền giẫm mạnh một cái.

Diệp Mặc quay sang nhìn người ngọc đang chôn mặt vào vai hắn, nhỏ giọng nói: “Được rồi.”

“Được rồi?”

Người ngọc khẽ giật mình, chậm rãi ngẩng đầu lên, vẫn chưa kịp hoàn hồn.

“Cô xem đi!”

Diệp Mặc nhấc chân lên, cho nàng nhìn thấy thi thể của Tiểu Cường.

Phù!

Nàng nhất thời thở phào một hơi.

Nhưng ngay sau đó, sắc mặt của nàng vừa hòa hoãn lại đã cứng đờ, nàng đã ý thức được tình hình bây giờ, nàng đang ôm Diệp Mặc, cả người đều treo trên người Diệp Mặc.

Mà trên người nàng. . .

Còn cả cái tư thế này nữa, cũng quá lúng túng!

Khóe mắt nàng nhìn qua, còn có thể nhìn thấy dáng vẻ này của mình trong giương, trên gương mặt xinh đẹp của nàng lập tức đỏ bừng lên như trái cà chua.

Nàng cũng mờ mịt, không biết nên làm gì cho phải, chỉ có thể cứng tại chỗ.

“Được rồi, chết thật rồi, không sao!”

Diệp Mặc cũng liếc mắt nhìn về phía tấm gương, tâm thần cũng hơi rung động, nhưng vẫn đè nén, trấn định lại.

“A!” Dương Mạn Ny vô thức đáp một tiếng, nhưng vẫn không cử động.

Lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập, nhân viên cửa hàng đã bước nhanh qua bên này.

“Dương tiểu thư, có chuyện gì thế?”

“Không có. . . không có gì!” Nàng rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, vội vàng ngẩng đầu kêu lên, nội tâm thì vẫn hơi hoảng loạn.

Nàng cũng không muốn để cho người khác nhìn thấy cảnh này, quá xấu hổ! Chắc chắn là sẽ nghĩ hai người họ đang làm gì ở trong phòng thay đồ, sau này mặt mũi của nàng biết để ở đâu!

“Chỉ là có con gián, tôi giẫm chết rồi, không sao, cô không cần vào đâu!”

“Vâng vâng! Rất xin lỗi!”

Nhân viên của hàng hơi chần chờ một chút, nhưng cũng không đi vào, chỉ nói một tiếng xin lỗi rồi mới đi ra.

Dương Mạn Ny nghe thấy tiếng bước chân từ từ đi xa thì cũng thở phào nhẹ nhõm, chân ngọc giẫm xuống đất, lại chậm rãi buông tay, đỏ mặt cúi đầu, không dám nhìn Diệp Mặc.

“Anh. . . nhìn cái gì!” Chú ý ánh mắt của hắn vẫn liếc qua trên thân thế mình, gương mặt nàng càng đỏ hơn, nội tâm hết sức thẹn thùng: “Còn không đi ra!”

“Ù!” Diệp Mặc lúng túng sờ mũi một cái, đi ra ngoài.

Phù!

Dương Mạn Ny lại thở nhẹ một hơi, nàng đưa tay lên, dù cách một tầng mềm mại nhưng vẫn có thể cảm nhận được nhịp tim điên cuồng gia tốc của mình.

Vừa rồi, thân thể của nàng còn hơi run lên vì quá xấu hổ và ngượng ngùng.

Một lát sau, nàng mới hơi tỉnh táo lại, nhưng vẻ đỏ bừng trên mặt lại vẫn chưa rút đi, trái lại còn càng ngày càng nóng.

Nàng cũng không có tâm trạng thử quần áo nữa, liền cầm quần áo của mình lên để mặc vào.

“Diệp Mặc!”

Khi mặc cái váy đen kia, nàng kéo thử vài lần mà vẫn không kéo được, do dự một lúc, vẫn là gọi Diệp Mặc đi vào hỗ trợ, nàng cũng không mở miệng, mà chỉ quay người lại, chỉ chỉ lưng của mình.

Hết chương 1408.
Bình Luận (0)
Comment