Diệp Mặc cũng không lên tiếng, hắn cũng không biết nói gì, càng nói lại càng xấu hổ.
Hắn do dự một chút, liền tiến lên phía trước, một tay nắm lấy khóa kéo, một tay đặt lên vai nàng.
Trong khoảnh khắc đó, thân thể của nàng lại run lên, giật nảy cả mình.
“Được rồi!”
Sau khi kéo khóa xong, hắn liền đi ra ngoài, đợi một lát thì Dương Mạn Ny mới ra.
Trên gương mặt xinh đẹp của nàng vẫn đỏ bừng như cũ, càng lộ vẻ quyến rũ.
Nhân viên cửa hàng đi qua, lại xin lỗi: “Dương tiểu thư, rất xin lỗi.”
“Thôi bỏ đi!” Dương Mạn Ny khoát tay, cũng không truy cứu.
Nàng với chủ cửa hàng này khá thân, nên cũng không tiện nói gì, chỉ có thể bảo mấy cô nhân viên chú ý một chút, hoặc gọi người đến diệt côn trùng.
“Đi thôi!”
Nàng liếc mắt nhìn Diệp Mặc một chút, sắc mặt của nàng vẫn hơi khác thường, sau đó lại dẫn đầu đi ra ngoài.
Trên đường đi xuống nàng cũng không nói gì, đến bãi xe dưới hầm thì nàng mới dừng bước chân lại, quay đầu nhìn Diệp Mặc với vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Chuyện vừa rồi, không cho phép anh nói với Ngọc Tình! Anh mà nói thì tôi sẽ không tha cho anh!”
“Ừm!”
“Còn nữa, đừng âm thầm chê cười tôi, tôi mới không sợ gián, con gián có gì mà phải sợ chứ, nếu như là nơi khác thì tôi sẽ không sợ, tại chỗ đó nhỏ quá, nên tôi sợ nó. . . bay lên người tôi, cho nên. . .” Nàng bắt đầu giải thích, gương mặt xinh đẹp và quyến rũ lại đỏ lên.
“Biết mà, biết mà!” Diệp Mặc lại gật đầu.
“Biết thì tốt!” Dương Mạn Ny hừ một tiếng, rồi leo lên xe trước.
“Này! Nhớ kỹ là không được nói!”
“Này! Đêm hôm đó, anh. . . Ai! Thôi bỏ đi, không có gì đâu! Anh tập trung lái xe của anh đi, tối nay ăn gì? Được, vậy đi dạo chợ thức ăn đi, mua nhiều một chút, thực phẩm trong tủ lạnh cũng không còn nhiều.”
Xe chạy được một đoạn mà nàng vẫn không yên lòng, vẫn lên tiếng dặn dò Diệp Mặc vài lần, nàng còn định hỏi chuyện đêm hôm đó, nhưng lời đến miệng liền không nói ra được.
Chuyện kia, rõ ràng đã không có ý nghĩa gì nữa, nàng lo về chuyện này hôm nay hơn, cũng không thể để Ngọc Tình biết được.
Trong chợ bán thức ăn, Dương Mạn Ny dẫn đầu, thỉnh thoảng nàng lại dừng lại, chọn chọn lựa lựa ở càng quầy hàng, mua xong thì lại vứt túi cho Diệp Mặc cầm.
“Cầm lấy cái này!”
“Ông chủ, cho một cân.”
Gương mặt xinh đẹp tuyệt luân của nàng, cộng thêm dáng người yểu điệu uyển chuyển, đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.
Diệp Mặc thì xách một đống túi đi theo sau, một tiếng cũng không dám nói.
“Ngọc Tình thích ăn cái này!”
“Cái này Ngọc Tình cũng thích này, anh cũng thích! Vậy phải mua nhiều một chút!”
Đi dạo một vòng, hai tay Diệp Mặc đã xách nhiều đến nổi không xách được thêm nữa, lúc này Dương Mạn Ny mới dừng lại, đi ra khỏi chợ.
Vừa đi ra khỏi chợ, nàng liền quay người, đứng ở đó mà liếc mắt nhìn Diệp Mặc.
Không biết nàng nghĩ đến cái gì mà lại mím môi cười.
“Sao thế?” Diệp Mặc khẽ giật mình.
“Không có gì!” Nàng vênh mặt, quay người, giẫm lên giày cao gót bước đi.
Trên đường về, nàng cũng không nói nhiều như lúc nãy, mà chỉ dựa vào cửa sổ, nhìn cảnh đêm bên ngoài, như đang ngẩn người.
Xe lái vào nhà để xe, nàng xuống xe trước, xách vài túi đồ ăn đi vào trong nhà xem Ngọc Tình.
“Bọn chị về rồi đây!”
“Chuyện công ty sao rồi?”
“Xong rồi! Những thứ này đều là chị mua đấy, em xem này, con cua này to không này! Nhất định là rất béo tốt, ánh mắt của chị bây giờ rất tốt, rất biết chọn đồ ăn đấy.”
Diệp Mặc nghe hai cô gái đối thoại thì chỉ mỉm cười, xuống xe, xách nốt đống đồ ăn còn lại vào nhà bếp, rồi bắt đầu bận rộn.
Ăn cơm xong, lại đi live stream một lúc, hơn mười hai giờ mới kết thúc.
Trong phòng khách, chỉ có một mình Dương Mạn Ny đang nằm trên ghế sa lon xem ti vi, trên người nàng mặc một bộ đồ ngủ chất tơ, gương mặt không trang điểm của nàng vẫn diễm lệ và rung động lòng người như cũ.
Cơ thể nở nang và uyển chuyển như ẩn như hiện dưới lớp áo ngủ kia.
Mơ hồ, còn có thể nhìn thấy được một phần của bán cầu.
Diệp Mặc khẽ giật mình, sắc mặt trở nên không được tự nhiên, liền dời ánh mắt đi.
“Anh xong rồi à! Ngọc Tình lên nhà dỗ bọn nhỏ đi ngủ rồi.” Dương Mạn Ny vừa chạm vào mắt của Diệp Mặc thì cũng hơi giật mình, khuôn mặt cũng lập tức đỏ lên.
“Vậy. . . tôi đi ngủ đây, ngủ ngon!”
Dương Mạn Ny trở mình, xoay người ngồi dậy, quấn chặt đồ ngủ, lại nói một tiếng ngủ ngon rồi đi về phòng mình, chui vào trong ổ chăn.
Mơ màng một lúc lâu, nàng lại chui ra, nghiêng người ngồi dậy, một đôi mắt đẹp vũ mị nửa khép nửa mở đã có chút mê ly, hàm răng trắng noãn nhẹ nhàng cắn bờ môi đỏ giống như đang xoắn xuýt vấn đề gì đó.
Một đêm này, nàng trằn trọc cả đêm, mãi không ngủ được, đến khi gần sáng thì mới ngủ thật say.
Sáng hôm sau, Diệp Mặc tỉnh dậy, đi dạo một vòng trở về làm bữa sáng, lại không nhìn thấy Dương Mạn Ny tỉnh dậy.
“A? Hôm nay vẫn chưa dậy cơ à!”
Nếu là bình thường thì nàng đã dậy rồi, lại đi ra đi một vòng mới trở về phòng.