Đợi đến khi Ngọc Tỉnh tỉnh dậy, đi xuống nhà, Dương Mạn Ny hình như vẫn chưa dậy.
Ngọc Tình ăn sáng xong, hắn đem một phần khác bỏ vào nồi cơm điện để giữ ấm, sau đó liền đi ra ngoài, trực tiếp đi đến tổng viện Nhân Hoa.
Ngày hôm qua, Toyota lão tiên sinh đã kiểm tra xong, tối hôm qua đã vào nằm viện, hắn cần qua xem một chút, lát nữa liền làm phẫu thuật luôn, rồi đuổi đám người này đi sớm.
Hắn rất không thích Toyota Koichiro này, và cả đám chuyên gia, bác sĩ nổi tiếng kia nữa, cho nên đuổi đi sớm là tốt nhất.
Diệp Mặc và bác sĩ Amano cùng đi đến cửa phòng bệnh, liền gặp được Tetsuo Tanabe.
Tetsuo Tanabe vừa nhìn thấy Diệp Mặc thì cuống quít lộ ra vẻ cung kính, cúi chào thật sâu: “Diệp tiên sinh, rất xin lỗi về chuyện ngày hôm qua.”
Hôm qua, ông ta nào biết được vị này lại giàu có như vậy, là người có danh vọng và địa vị như vậy, nên trong lời nói có nhiều điều mạo phạm, bây giờ nghĩ lại thì thấy cực kỳ hối hận.
Tuy rằng ông ta không phải người Hoa quốc, nhưng đắc tội với một người có địa vị như vậy thì không nghi ngờ gì là một chuyện không sáng suốt.
Nhất là tương lai, danh tiếng và tài phú của vị này sẽ là đỉnh cấp trên thế giới, tài phú của Toyota lão tiên sinh không ít, nhưng đó là của cả gia tộc, còn tài sản cá nhân của Toyota lão tiên sinh thì cũng không nhiều, không thể nào so với vị này được.
Thậm chí, toàn bộ tập đoàn Toyota cũng chưa chắc đã bằng bị Diệp tiên sinh trẻ tuổi này!
Tuổi còn trẻ mà đã có tài phú và thành tựu kinh người như vậy, chứng tỏ vị này có bối cảnh cực kỳ sâu, không phải người bình thường.
Diệp Mặc nhìn Tetsuo Tanabe một cái, chỉ là gật đầu ra hiệu.
“Bác sĩ Amano!” Tetsuo Tanabe lại nhìn về phía Amano Shinichi, nhiệt tình chào một tiếng, sắc mặt tràn đầy vẻ cực kỳ hâm mộ.
Hôm qua, khi đến đây thì ông ta vẫn có cảm giác ưu việt, cảm thấy vị đồng nghiệp cũ này không lăn lộn tốt bằng mình, vì thế mà đắc chí, thậm chí là hơi xem thường, cười nhạo vị đồng nghiệp này.
Hiện giờ, trong lòng ông ta chỉ còn lại là hâm mộ.
Có thể đi theo bên cạnh một vị thần y, lại còn là một vị siêu cấp tỷ phủ, vậy thì tốt hơn ông ta nhiều, chức vị phó viện trưởng của ông ta vẫn chưa xác định, vẫn còn phải nỗ lực để trèo lên.
Nghe thấy âm thanh ngoài cửa, có người bên trong đi ra, chính là vị Toyota Sakeko tiểu thư kia.
“Diệp tiên sinh, rất xin lỗi về chuyện ngày hôm qua!”
Nàng đã thay mộ bộ quần áo, nhưng vẫn là màu đen, đoan trang tao nhã, gương mặt xinh đẹp vẫn bị che đậy bằng một tầng đau thương và u buồn như cũ, đôi mắt của nàng rất lớn, rất sáng, nhưng mà ánh mắt lại ảm đảm và có chút thê lương.
Điều này khiến cho nàng trông hơi yếu đuối, khiến người ta thấy mà thương.
Diệp Mặc mỉm cười: “Không có gì!”
“Sakeko tiểu thư!” Bác sĩ Amano cũng cung kính chào hỏi.
“Diệp tiên sinh, anh vào đi! Tôi đi ra ngoài một chuyến, cầm cơm cho cha tôi!” Toyota Sakeko nói khẽ, lại khom người chào, rồi quay người rời đi.
Chờ người đi xa một chút, Tetsuo Tanabe lại gần, nhỏ giọng nói: “Chồng của Sakeko tiểu thư vừa mới mất! Cha lại ngã bệnh, mà cô ấy còn bị chuẩn đoán ra ung thư dạ dài, mặc dù chỉ là giai đoạn đầu, nhưng mọi người cũng biết cái bệnh này rồi đấy, rất khó chữa trị, quá trình cũng rất đau đớn và vất cả.”
Ông ta nói xong còn lộ ra vài phần thương hại và tiếc hận.
“Là vậy sao! Chẳng trách!” Bác sĩ Amano cũng hơi giật mình.
Trước đó ông ta vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ, vì sao vị Sakeko tiểu thư này luôn có dáng vẻ đau thương u buồn.
“Ung thư dạ dày giai đoạn đầu à?” Diệp Mặc hơi nhíu mày.
Quả nhiên, hôm qua hắn cũng nhận ra vị Sakeko tiểu thư tiểu thư này bị bệnh!
Diệp Mặc lẩm bẩm nói: “Đúng là đáng thương thật!”
Bản thân thì bị ung thư dạ dày, chồng còn vừa chết, hoàn toàn chính xác là rất thảm.
Bác sĩ Amano tiếc hận nói: “Giai đoạn đầu à, vậy thì cũng may, vẫn có thể chữa trị, chỉ là. . .chẳng may phải chữa bằng hóa chất thì rất đau đớn và khó khăn đấy, Sakeko tiểu thư lại xinh đẹp như vậy. . .”
“Chữa trị bằng hóa chất? Không cần!” Diệp Mặc nhìn bác sĩ Amano một cái, cười nói: “Chỉ cần cắt chỗ bị ung thư, uống thêm chút thuốc nữa là có thể ổn rồi.”
“A? Không có. . . không có đơn giản như vậy chứ!” Bác sĩ Amano giật mình.
Ung thư dạ dày giai đoạn đầu, hoàn toàn chính xác là có thể chữa trị, có điều, bình thường đều phải trị bằng hóa chất, với lại, đây là một loại ung thư, là không thể chữa trị hoàn toàn, có xác suất nhỏ sẽ tái phát.
Căn bệnh này cũng coi như là bệnh rất nghiêm trọng, rất khó chữa trị rồi, đây là chuyện mà giới y học đều công nhận, làm sao trong miệng chủ tịch Diệp lại giống như một căn bệnh đơn giản, tiện tay là có thể chữa trị rồi?
“Làm giải phẫu cho Toyota lão tiên sinh trước đi! Lát nữa tôi sẽ kê đơn thuốc cho cô ấy, có thể làm dịu bệnh tình một chút, sau đó sẽ chữa cho cô ấy.”
Diệp Mặc nói xong thì trực tiếp đi vào phòng bệnh.