“Đặt phòng trước đi vậy!”
Vệ Nhất Luân huýt sáo, tâm trạng lập tức vui vẻ hơn rất nhiều.
Vừa đến giờ tam làm, anh ta liền đứng dậy đi xuống dưới, lái chiếc xe thể thao của mình đi đón người.
Anh ta còn tiện đường đi mua một bó hoa.
Có thể nói, anh ta đã vô cùng thành thạo mấy chiêu trò tán gái này rồi.
“Hôm nay em thật xinh đẹp!”
Nhìn thấy ánh mắt mừng rỡ của mỹ nữ, thái độ lại càng thân thiết hơn lần trước, thì anh ta đã biết, tối nay nhất định có thể dỗ lên giường.
“Đi, lên xe, đi ăn cơm trước! Cơm nước xong xuôi lại dẫn em đi mua đồ!”
Vệ Nhất Luân trực tiếp lái xe đến trung tâm thương mại SKP.
Cơm nước xong xuôi, hai người đi vào một tiệm Chanel dạo chơi, khi đứng trước một cái tủ, cô gái bên cạnh anh ta liền sáng mắt lên.
“Nhất Luân, cái túi này đẹp quá!”
Vệ Nhất Luân đảo mắt nhìn qua, hơn 60 ngàn! Cũng được!
Đây không phải là cuộc mua bán một lần, tiêu thêm chút tiền, cũng có thể ngủ thêm vài lần, vẫn có lời!
Lúc này, Vệ Nhất Luân đang định gật đầu, muốn mua cái túi này.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên ở bên cạnh.
“Tiểu thư, cô rất thích cái túi này sao? Tôi tặng cô nhé!”
Một bóng người cao to cất bước đi đến bên cạnh, khi hai người còn chưa kịp phản ứng thí đã quay sang vẫy tay với nữ nhân viên ở sau quầy.
“Gói lại đi.”
Vệ Nhất Luân quay đầu nhin qua thì ngẩn ngơ, còn thấy hơi khó tin.
Tuy rằng người này đeo khẩu trang và đội mũ, nhưng anh ta liếc mắt là có thể nhận ra, chính là tên họ Diệp kia.
Thế nhưng mà, tên khốn này đang làm gì?
Đào góc tường của mình ở trước mặt mình?
Hai tay anh ta siết chặt, huyết áp đột nhiên tăng vọt, trán nổi đầy gân xanh.
Khinh người quá đáng mà!
Có người đàn ông nào chịu được chuyện này chứ!
“Anh làm gì vậy! Phụ nữ của tôi, cần anh tặng đồ sao? Cái túi này, tôi mua!” Vệ Nhất Luân tiến lên một bước, tách hai người ra, lại quay sang nói với nữ nhân viên sau quầy.
Nữ nhân viên nhất thời sững sờ tại chỗ, mờ mịt nhìn mấy người này.
Cô bạn gái kia cũng hơi mờ mịt, mở to đôi mắt đẹp, nghi ngờ nhìn người vừa xuất hiện.
“KHÔNG làm gì cả, tình cờ đi ngang qua, thấy cô ấy thích cái túi này, thuận tay tặng một cái thôi.” Diệp Mặc cười tủm tỉm: “Phụ nữ của anh? Chưa chắc, hai người còn chưa dắt tay, chứng tỏ vẫn chưa hẹn hò!”
Diệp Mặc nói xong liền nghiêng người, dán vào bên tai Vệ Nhất Luân, mở miệng nói với vẻ khiêu khích: “Vệ đại thiếu gia, anh vẫn chưa bắt được vào tay mà nhỉ!”
Hắn nói xong còn quay sang nhìn mỹ nhân xinh đẹp ở bên cạnh.
“Nếu vẫn chưa thành công, vậy thì không phải là người phụ nữ của anh rồi, tôi vẫn có cơ hội tranh giành mà, có lẽ. . .cô ấy thích tôi hơn đấy!”
“Anh. . .”
Vệ Nhất Luân vô cùng tức giận, đến cổ cũng đỏ lên.
Mỹ nhân xinh đẹp ở bên cạnh anh ta cũng chớp chớp mắt, trên gương mặt xinh đẹp và trẵng nõn kia cũng viết đầy kinh ngạc.
Người vừa xuất hiện này, là kẻ thù của Vệ công tử sao?
Chắc hẳn cũng là một vị đại thiếu gia, công tử nhà quyền quý nào đó rồi!
Bằng không thì làm sao dám đắc tội với một nhân vật như Vệ công tử chứ!
Cô hết sức rõ ràng, Vệ công tử là con trai của chủ tịch tập đoàn Vân Bang, tài sản trong nhà phải có vài chục tỷ! Dáng dấp lại đẹp trai, trước đó còn ngồi máy bay của hàng không Thần Tinh các cô, đám đồng nghiệp của cô cũng hay nói về chuyện này.
Sau khi bị bắt chuyện, cô cũng do dự rất lâu, lúc này mới đồng ý ra ngoài chơi.
Tất nhiên cô biết loại công tử này chỉ muốn chơi đùa thôi, nhưng mình cũng có thể nhận được vài thứ, có lẽ còn có thể mượn cơ hội này để thay đổi vận mệnh, ai có thể ngăn cản được loại dụ hoặc này chứ.
Đeo khẩu trang nên không thấy rõ dung mạo, nhưng đôi mắt kia. . .quá đẹp rồi!
Cô nhìn một lúc thì hơi run lên, kìm không được mà bị đôi mắt thâm thúy mê người kia hấp dẫn, mơ hồ còn thấy đôi mắt này hơi quen quen, giống như đã nhìn thấy ở chỗ nào.
Vệ Nhất Luân giận quá hóa cười: “Muốn tranh phụ nữ với tôi? Nực cười! Anh thật sự cho rằng mị lực của anh rất lớn à? Tùy tiện nói vài câu là người khác sẽ đi theo anh à?”
Họ Diệp này, không phải chỉ có chút danh tiếng thôi sao, làm sao lại cảm thấy bản thân tốt đẹp như vậy rồi, còn dám tản tỉnh phụ nữ của anh ta ở trước mặt anh ta nữa!
Điều này có khả năng sao?
Tên này tưởng rằng tất cả phụ nữ trên thế giới này đều dễ dãi như vậy sao?
E rằng tên này bị tự luyến đến trình độ thành bệnh rồi ý chứ!
“Tạm được!” Diệp Mặc mỉm cười.
“Họ Diệp, anh cũng là không biết xấu hổ nhỉ!” Vệ Nhất Luân nghẹn họng một chút, rồi lại cười mỉa thành tiếng.
Vì người phụ nữ này, anh ta đã phải bỏ ra hai tháng để bồi dưỡng tình cảm, còn nện không ít tiền mới có thể hẹn ra ngoài chơi, một tên vừa gặp mặt, tùy tiện nói vài câu mà đã đòi cướp đi sao? Đây không phải vọng tưởng à?
“Diệp?”
Mỹ nhân xinh đẹp ở bên cạnh khẽ giật mình khiếp sợ, hai mắt trợn tròn lên giống như nghĩ đến thứ gì đó vậy.
Đôi môi đỏ nở nang cũng há to, rồi lại hít sâu một hơi.
“Sao anh biết cô ấy sẽ không đi theo tôi? Mỹ nữ, có muốn đi theo tôi không? Tôi đã thuê một phòng ở khách sạn bên cạnh, qua đó ngồi một lát nhé?” Diệp Mặc nhìn về phía cô gái, cười nói.