“Ôi ôi!” Vệ Nhất Luân nghe thế không khỏi bật cười một tiếng.
Tên này thật sự có bệnh, tự luyến đến cực hạn, bất cứ người phụ nữ nào nghe thấy thế cũng sẽ không đồng ý đi theo! Còn chưa quen biết, thậm chí còn chưa nói được hai câu, liền trực tiếp rủ người ta đi khách sạn này, tên này có biết tán gái hay không?
Phụ nữ bây giờ không hề dễ dãi như vậy đâu.
Khóe miệng anh ta cong lên, lộ ra vài phần chế giễu, liền đợi mỹ nữ sau lưng mở miệng mắng họ Diệp này.
Nữ nhân viên ở sau quầy cũng nhíu mày, lộ ra vài phần khinh bỉ.
Đào góc tường ở ngay trước mặt bạn trai người ta cũng đã rất quái dị rồi, hiện giờ còn mở miệng mời người ta đi khách sạn nữa chứ, dáng dấp người này cũng rất khá, làm sao lại không có tố chất, xấu xa và thấp kém như vậy cơ chứ!
Cô gái này mà không mắng, thì cô cũng muốn mắng vài câu!
Mỹ nhân xinh đẹp kia đứng im tại chỗ, hiển nhiên là hơi mờ mịt.
Cô đã đoán được thân phận của vị này, nhưng mà yêu cầu như vậy. . .cũng không quá đáng chút nào, chỉ là khiến cho người ta hơi thẹn thùng thôi!
Sao có thể vừa gặp mặt đã đi thuê khách sạn rồi!
Còn chưa thân, mà cô còn chưa chuẩn bị tâm lý nữa!
Thật sự là hơi quá!
Trong nội tâm cô oán trách vài câu, trên mặt lại nổi lên hai vệt đỏ ửng, thẹn thùng mà cúi đầu xuống, nhỏ giọng đáp lời: “Được. . .được!”
Câu nói này yếu ớt như tiếng muỗi vo ve, thế nhưng truyền vào tai Vệ Nhất Luân thì lại như sấm sét giữa trời quang, khiến cho đầu óc anh ta chấn động, suýt nữa nổ tung, anh ta quay phắt người lại, đôi mặt trợn to kia đã tràn đầy vẻ không dám tin.
Anh ta tốn nhiều thời gian, tinh thần và sức lực như vậy mới sắp thành công, anh ta đã cảm thấy mị lực của mình rất lớn, dù sao dung mạo của cô gái này cũng phải được 8 điểm là ít, còn có bạn trai nữa, đào góc tường cũng không dễ dàng gì.
Thế nhưng mà, tên này chỉ nói một hai câu, thậm chí còn không thèm lộ mặt, mà đã có thể thành công rồi?
Cô gái này, bị ma quỷ ám ảnh à!
“Khả Hinh! Em. . .”
Mỹ nhân nhìn Vệ Nhất Luân một cái, ánh mắt lóe lên, nhỏ giọng nói: “Vệ công tử, những thứ anh mua cho tôi, tôi sẽ trả lại hết cho anh!” Cô nói xong thì cúi đầu, đi vòng qua người Vệ Nhất Luân để qua bên đối diện.
Vệ Nhất Luân há hốc miệng, triệt để ngây dại.
Anh ta nghĩ mãi không rõ, rốt cuộc là vì sao?
Họ Diệp này lại có mị lực lớn như vậy sao?
Ngay cả nữ nhân viên sau quầy cũng trợn tròn mắt như gặp quỷ!
“Vệ đại thiếu, anh thấy chưa! Tôi nói rồi mà, không thử thì làm sao mà biết được! Đúng rồi, mỹ nữ, cô tên gì? Hoàng Khả Hinh? Tên không tệ! Đi thôi!” Diệp Mặc mỉm cười, khoát tay ra hiệu cho mỹ nhân bên cạnh đi theo, kết bạn cùng đi ra ngoài.
Hai người biến mất ở cửa một lúc lâu, Vệ Nhất Luân mới lấy lại tinh thần, tức giận đến toàn thân run rẩy, khuôn mặt vặn vẹo.
Chuyện này, tuyệt đối là vô cùng nhục nhã!
Lần trước gặp mặt ở quán bar, thì tên này chỉ khiêu khích một chút thôi, lần này, lại giẫm lên mặt anh ta luôn, Vệ Nhất Luân anh ta đã trở thành cho cười cho thiên hạ rồi!
Con mẹ nó!
“Họ Diệp, mày chờ đấy cho tao!”
Vệ Nhất Luân nghiến răng, dữ tợn mà quát lên, lại phẩy tay áo, xanh mặt rời đi.
Rời khỏi cửa tiệm Chanel, đi được vài bước thì Diệp Mặc nhỏ giọng hỏi: “Có cần mua vài món hay không?”
“Không cần!”
Mỹ nhân bên cạnh chăm chú kéo tay Diệp Mặc, trên gương mặt xinh đẹp kia đã tràn đầy vẻ đỏ ửng, cũng không biết là do thẹn thùng hay do hưng phấn, cặp mắt đẹp kia cũng tràn đầy những tia sáng rực rỡ.
Thân hình Diệp Mặc cứng đờ, lại cảm nhận được một cỗ xúc cảm cực kỳ mềm mại, mà lại tràn ngập co dãn.
Thân thể của của mỹ nhân mềm mại như ngọc, mùi thơm nức mũi.
Phong thái khá cao gầy, phải hơn 1m7, dáng người thon dài mà cân xứng, uyển chuyển tinh tế, mặc dù không sừng sững nhưng rất có quy mô, trên người là một kiện âu phục ngắn che đến bẹn đùi, phía dưới là một cặp đùi đẹp thẳng tắp và đôi tất đen, thời thượng lại gợi cảm.
Gương mặt xinh đẹp được trang điểm tỉ mỉ, có vài phần long lanh, sặc sỡ lóa mắt, cũng coi như là một mỹ nữ sáng chói.
Ánh mắt của Vệ đại thiếu cũng không tệ!
Diệp Mặc quan sát một phen rồi âm thầm cảm thán.
Hắn lại khẽ ngửi, tâm thần hơi lay động, liền dời ánh mắt đi, kéo nàng đi xuống dưới.
Diệp Mặc nhỏ giọng hỏi: “Cô nhận ra tôi rồi, đúng không?”
“Ừm! Tôi đã nghe các đồng nghiệp nói về anh rồi!” Mỹ nhân nhu thuận đáp lời, khuôn mặt vẫn đỏ ửng như cũ, giống như là cực kỳ hưng phấn.
Cô ta nghe qua danh tiếng của vị này rồi, trong nội bộ công ty thì vị này là một truyền thuyết, chỉ có những đồng nghiệp chuyên môn phục vụ chiếc máy bay riêng kia mới có thể nhìn thấy vị này, đoạn thời gian trước, khi những tin tức kia tràn làn trên internet, thì có người vạch trần ở trong nhóm chat, nói vị này chính là ông chủ của các cô, khi đó công ty còn rất oanh động!
Diệp Mặc mỉm cười, hắn cũng không thấy bất ngờ, nếu không nhận ra thì cũng sẽ không thuận lợi như vậy.
“Lên xe!”
Đi đến trước xe mình, Diệp Mặc mở cửa, dẫn cô gái lên xe, lái ra ngoài.
Diễn trò phải diễn cho hết, xe của họ Vệ kia ngay ở gần đây, có lẽ còn đuổi theo xem ý chứ!
Cho nên cứ dẫn cô gái này ra ngoài trước rồi tính sau!