Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1420 - Chương 1420. Liên Quan Gì Đến Mình?

Chương 1420. Liên quan gì đến mình?
Chương 1420. Liên quan gì đến mình?

Trên ghế lái phụ, mỹ nhân khẽ dịch chuyển cặp mông để điều chỉnh tư thế.

Cái xe này rất ngầu, rất phong cách, nhưng ngồi vào lại không dễ chịu chút nào.

Cô cố gắng điều chỉnh tư thế sao cho thoải mái nhất, lại quay đầu liếc mắt nhìn qua, sắc mặt vừa hòa hoãn lại, lại từ từ đỏ lên, trái tim cũng bắt đầu đập dồn dập.

Cô có một loại cảm giác không chân thật như đang nằm mơ.

Nếu không phải nằm mơ, thì sao cô có thể ngồi lên xe của vị này chứ.

Vị Vệ đại thiếu kia đã là một công tử nhà giàu rất lợi hại rồi, nhưng so sánh với vị này thì chẳng đáng là gì cả, trong nhà Vệ đại thiếu kia cũng có tiền, nhưng là cha anh ta quản lý tiền, tài sản ước tính khoảng vài chục tỷ, cũng không nhiều hơn hàng không Thần Tinh của các cô bao nhiêu.

Còn vị này thì khác, bản thân vị này có tiền, tất cả mọi người đều nói, vị này lên làm thủ phủ đời tiếp theo đã là ván đóng thuyền.

Một công tử nhà giàu bình thường, sao có thể so sánh với một thủ phủ được, căn bản là không cùng một đẳng cấp.

Cô nhất định phải nắm chặt cơ hội này mới được!

Hoàng Khả Hinh đè tâm tư kích động xuống, móc hộp trang điểm ra để trang điểm lại một chút, sau đó, lại mở cúc áo ngực, đem cái khe sâu hun hút kinh người kia của mình lộ ra ngoài.

Bên trong ác khoác ngoài là một chiếc váo sơ mi có viền ren, vừa mềm mại lại vừa bó sát người, còn có thể nhìn thấy một mảnh tuyết nị kinh tâm động phách thông qua những khe hở của áo.

Vẫn chưa đủ!

Hoàng Khả Hinh cúi đầu nhìn xem, lại cúi đầu hà hơi, ngửi một cái xem có mùi vị khác thường gì không, sau đó lấy son ra thoa lên một chút.

Ngon lành!

Cô vắt cặp đùi đẹp thon dài và đôi tất đen lên, cuối cùng cũng hài lòng.

“Khách sạn. . . ở đâu?”

Lúc này, cô mới chú ý đến xe đang từ từ dừng lại, liền ngó ra ngoài xem, thì không nhìn thấy quanh đây có cái khách sạn nào cả.

Diệp Mặc dừng xe ở bên đường, cười nói: “Tôi không đặt khách sạn!”

“Không. . .ko đặt khách sạn?”

Hoàng Khả Hinh khẽ giật mình, trên gương mặt xinh đẹp lóe lên một tia hoảng hốt, ngay sau đó, cô nghĩ đến thứ gì, gương mặt lại đỏ bừng lên.

Không đặt khách sạn, vậy chứng tỏ là muốn . . . ở trong xe?

Cái này cũng quá to gan rồi!

Chẳng may bị người khác nhìn thấy thì làm sao bây giờ?

Đúng là con đường này không có nhiều người, nhưng mà, vẫn rất dễ bị người khác phát hiện.

Còn nữa, không gian trong cái xe này cũng quá nhỏ rồi!

Hoàng Khả Hinh suy nghĩ miên man, trong đầu lóe lên những hình ảnh hoang đường và to gan, khiến cho cô xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt.

Cô cũng là một cô gái, bạn trai cũng là người tử tế đàng hoàng, vẫn chưa bao giờ có trải nghiệm to gan như vậy.

Trái tim của cô đập thình thịch, tay ngọc nắm chặt góc áo đã hơi run lên, lại vừa cảm thấy hơi khẩn trương, vừa cảm thấy hơi kích thích.

“. . .Cũng được nha.”

Cô khẽ cắn bờ môi nhuận nước, gật đầu một cái, đôi mắt đẹp đã long lanh, vũ mị và câu hồn.

Hoàng Khả Hinh thả túi xách qua một bên, lại nghiêng người qua, cúi đầu xuống, đôi tay ngọc trắng nõn và tinh tế kia vươn ra phía trước trong sự run rẩy.

Ngay sau đó, cô chạm đến thứ gì đó, dù cách một lớp quần áo nhưng vẫn làm cho cơ thể mềm mại của cô run lên, một loại cảm giác giống như điện giật xuyên thấu toàn thân cô, cô nhịn không được mà mấp máy môi đỏ, nhỏ giọng kêu lên một tiếng, đôi mắt đẹp cũng mở to đầy kinh ngạc.

Ngón tay trắng nhạt của cô hơi giật giật, liền muốn vuốt xuống bên dưới.

“Hoàng tiểu thư, cô hiểu lầm!”

Lúc này, một bàn tay to lớn liền nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay của cô: “Tôi không có ý ngày, tôi chỉ là có chút ân oán với Vệ đại thiếu kia mà thôi.”

“Không sao, là tôi tự nguyện!”

Cô ngước gương mặt xinh đẹp lên, hai mắt hơi khép lại, trong mắt đã có chút mê ly và vũ mị, hơi bên môi đỏ đóng mở, phun ra những hơi thở ấm áp mà mê người.

Cô nói xong, thì lại cúi người xuống.

Góc đường cách đó không xa có một chiếc xe đang đỗ, trong xe là một cô gái đang cầm ống nhòm để nhìn cảnh này, nàng còn nghiên răng nghiến lợi mà nhìn.

Tay phải của nàng nắm chặt, tức giận đến mức toàn thân run rẩy.

Quả nhiên là tên bại hoại hư hỏng chết tiệt mà!

Nàng không nhìn nhầm mà!

Đi vào cửa hàng, đi ra lại dẫn một mỹ nữ theo, còn kề vai sát cánh, vô cùng thân mật, bây giờ còn cố tình dừng lại ở một góc hẻo lánh vắng vẻ, trực tiếp bắt đầu luôn!

Chơi còn rất tây, còn muốn chơi cả xe rung nữa!

Xem ra, trước kia cũng chơi không ít rồi!

Thật sự là một tên hư hỏng xấu xa mà, vậy mà Lâm Lâm còn thích anh ta như vậy, ngày nào cũng khen anh ta nữa.

Khi nhìn thấy cô gái ở trong xe kia ngẩng đầu lên, lại vươn tay quệt miệng rồi nói cái gì đó, sau đó lại cúi người xuống, nàng nhìn thấy cảnh này thì hai mắt sắp bốc lửa luôn rồi.

Bỗng nhiên, nàng khẽ giật mình, để ống nhòm xuống rồi tự lẩm bẩm.

Không đúng! Mình tức cái gì?

Tên này cực kỳ nhiều tiền, loại người này sao có thể không chơi bời được, từ lần đầu tiên gặp mặt, nàng đã nhìn ra rồi mà!

Là đàn ông thì đều như vậy, huống chi là một kẻ có nhiều tiền như anh ta, chuyện này cũng không có gì kỳ lạ cả.

Anh ta làm gì, có bao nhiêu người phụ nữ, thì cũng có liên quan gì đến mình đâu?

Dù sao mình cũng không thích anh ta mà!

Nàng còn chướng mắt loại đàn ông này ý chứ!

Hết chương 1420.
Bình Luận (0)
Comment