Đường Nguyệt Dao thầm hầm hừ vài câu trong lòng, muốn giả vờ như chẳng thèm để ý, thế nhưng mà, nàng lại không làm được, không thể đè lửa giận trong lòng xuống được.
Nàng vẫn rất tức giận, có thể nói là vô cùng khó chịu!
Lại lấy ống nhòm ra, nhìn thêm vài lần, nàng liền cánh răng, vung tay đập mạnh vào vô lăng một cái, ném ống nhòm qua một bên, rồi dứt khoát bước xuống xe, đi nhanh qua bên đó.
Cốc cốc cốc!
Đến trước xe, nàng cố nén cơn giận, gõ gõ cửa sổ xe.
Nàng cũng không muốn nhìn cảnh tượng ở trong xe, nên liền quay mặt đi, không muốn để cho mình nhìn thấy thứ không nên thấy.
Diệp Mặc mở cửa sổ xe xuống.
“A. . .! Đội trưởng Đường!”
“Cô ấy. . .là ai vậy?” Hoàng Khả Hinh ở bên cạnh cũng ngước lên xem.
Đường Nguyệt Dao lạnh lùng mở miệng: “Mặc quần áo chưa? Kéo khóa lên chưa?”
“Kéo khóa cái gì?” Diệp Mặc cười, lại nhìn về phía nữ tiếp viên hàng không đáng yêu ở bên cạnh, nói: “Cô ấy là đội trưởng đội bảo vệ của công ty khác của tôi, cũng có thể coi là một vệ sĩ!”
“Vệ sĩ?”
Hoàng Khả Hinh lại hơi giật mình, nhưng cũng không thấy quá kỳ lạ, dù sao thời buổi này cũng có vệ sĩ nữ.
Sau đó, cô lại cảm thấy hơi kỳ lạ, càng thấy tức giận hơn, một vệ sĩ lại đi quấy rầy bọn họ, đây không phải là chuyện một vệ sĩ nên làm mà!
“Ai là vệ sĩ của anh!”
Lại là một tiếng hừ lạnh, Đường Nguyệt Dao ở bên ngoài cúi người xuống, lộ ra gương mặt xinh đẹp lóa mắt và khí chất thanh lãnh như sương của mình, đôi mắt đẹp kia đang lườm, lại tràn ngập tức giận.
Hoàng Khả Hinh lập tức a một tiếng, hai mắt không khỏi trợn tròn lên.
Đây là. . .là vệ sĩ sao?
Đây cũng quá xinh đẹp rồi!
Dung mạo này còn xinh đẹp hơn cả ngôi sao, minh tinh, tại sao lại đi làm vệ sĩ?
Cô nhìn chằm chằm vào một lúc, trong lòng không khỏi tự ti mặc cảm, ngay cả một vệ sĩ bên người mà còn xinh đẹp như vậy, chẳng trách vị này không thèm đụng vào mình, dù mình chủ động vài lần vẫn bị từ chối khéo.
Chắc chắn là chướng mắt mình rồi.
Cô vẫn luôn rất tự tin với dung mạo của mình, dựa theo tiêu chuẩn của đám đàn ông, thì cô ít nhất cũng phải được bảy tám điểm, bằng không thì công tử nhà họ Vệ kia, và một số công tử nhà giàu và đại gia khác, đã không nhìn trúng và theo đuổi cô rồi.
Nhưng giờ phút này, cô lại không có chút tự tin nào.
Đường Nguyệt Dao khom người, ngó vào trong xe, đầu tiên, đôi mắt đẹp như đao kia hung hăng lườm tên đàn ông xấu xa này một cái, sau đó lại trừng mắt nhìn về phía con hồ ly tinh ở bên cạnh, đánh giá một lát rồi cười xùy một tiếng.
“Cũng rất có quy mô đấy nhỉ!”
Dáng dấp con hồ ly tinh này cũng rất xinh đẹp, có điều, còn không xinh đẹp bằng Lâm Lâm nữa kìa, so với Tô Thiên Hậu thì lại kém quá xa, nhưng nhìn trông lại có vẻ rất phong tao, cổ áo đều mở rộng hết cả luôn rồi.
Đuôi khóe mắt còn có xuân tình, sắp tràn cả ra ngoài luôn rồi, vừa nhìn đã biết là chuyên môn quyến rũ đàn ông.
Hoàng Khả Hinh bị nhìn chằm chằm vào thì mặt cũng hơi thay đổi, vội vàng đưa tay lên che ngực, tay còn lại thì kéo áo vào.
Cô hơi nhăn mày, trong lòng thấy không vui, thái độ của người vệ sĩ này cũng quá ác liệt rồi, không có chút dáng vẻ của một vệ sĩ gì cả, mà càng giống với một tình địch đang ghen ghét dữ dội hơn, chắc là do thấy cô và Diệp tiên sinh thân mật, cho nên mới ghen tị và khó chịu rồi.
Cô hừ một tiếng, vênh mặt lên, trừng mắt qua như để thị uy.
Liếc nhìn một phen, cô lại khẽ giật mình, dẩu mỏ thở phì phò.
Người này, cũng rất có quy mô nha!
Tuy rằng đang mặc một bộ âu phục ngắn, nhưng những đường cong kia vẫn hết sức kinh người.
“Hừ!”
Hoàng Khả Hinh lại hừ một tiếng, dịch cái mông, nghiêng người khoác lên cánh tay của Diệp Mặc, lại trừng mắt qua như để thị uy một lần nữa: “Cô không phải vệ sĩ sao? Quản chuyện gì ở đâu? Nhìn cái gì? Ghen à?”
Đôi mắt đẹp của Đường Nguyệt Dao trợn lên, tức giận nói: “Ai. . .ai ghen chứ!”
Thật sự là nực cười!
Làm sao Đường Nguyệt Dao nàng có thể ghen vì tên này được!
“Không ghen thì cô quản cái gì? Qua một bên chơi đi!” Hoàng Khả Hinh hừ nói.
“Cô. . .” Đường Nguyệt Dao hơi nghẹn họng, lại vô cùng tức giận.
Con hồ ly tinh này vẫn rất vênh váo, ngông cuồng mà!
Nhưng hết lần này đến lần khác, nàng lại không thể làm gì, nếu tiếp tục quấy nhiễu, thì không phải chứng tỏ là nàng đang ghen thật sao!
Được rồi, mặc kệ đôi cẩu nam nữ này vậy!
Nàng quay người, định rời đi.
Uổng công nàng lo lắng cho tên này, tan làm xong còn chuyên môn đi theo, để bảo vệ từ trong bóng tối, kết quả là người ta căn bản không lĩnh tình, còn chơi rất vui vẻ với cả con hồ ly tinh này! Thật sự là một mảnh lòng tốt mang ra nuôi chó mà!
Trong xe, Diệp Mặc lại gọi nàng lại: “Đội trưởng Đường!”
Đường Nguyệt Dao dừng bước chân lại, quay người lạnh lùng trừng mắt qua, tức giận nói: “Chuyện gì?”
Diệp Mặc lại quay người sang bên, nói khẽ: “Cô về trước đi! Tôi nghĩ chắc là có chuyện rất quan trọng, nên đội trưởng Đường mới tìm tôi, chắc không thể trì hoãn được, chuyện của cô, tôi sẽ chào hỏi, cô cứ yên tâm, còn bên phía Vệ đại thiếu, cô biết làm thế nào rồi chứ?”