Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1422 - Chương 1422. Dương Mạn Ny: Trên Người Anh Có Mùi?

Chương 1422. Dương Mạn Ny: Trên người anh có mùi?
Chương 1422. Dương Mạn Ny: Trên người anh có mùi?

“Ừm!” Hoàng Khả Hinh có chút không cam lòng mà cắn môi đỏ, do dự một chút, rồi vẫn gật đầu.

“Vậy. . .vậy tôi đi trước nhé, anh muốn tìm tôi . . . lúc nào cũng được!” Cô sửa lại quần áo, cầm túi lên, mở cửa định xuống xe, nhưng lại quay người, ngượng ngùng hôn lên gương mặt của Diệp Mặc một cái, rồi mới vừa cười vừa rời đi.

Khóe mắt Đường Nguyệt Dao nhất thời nhảy lên một cái.

Không biết vì sao, nàng cũng thấy rất tức giận, vô cùng tức giận.

Chờ người đi xa, Diệp Mặc mới thở phào nhẹ nhõm, hắn cũng không ngờ nữ tiếp viên hàng không thanh thuần và đáng yêu này lại chủ động như vậy, khiến cho hắn có chút hoảng hốt, đúng lúc có đội trưởng Đường làm cớ để mời người rời đi.

Chờ Diệp Mặc xuống xe, Đường Nguyệt Dao khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nói: “Lúc nãy, chơi vui vẻ chứ?”

Diệp Mặc dựa vào xe, cười nói với nàng: “Cô hiểu lầm rồi?”

“Hiểu lầm?” Đường Nguyệt Dao bật cười.

Nàng tận mắt nhìn thấy, còn có thể là hiểu lầm sao?

Diệp Mặc nói: “Lúc nãy không có gì xảy ra cả, người ta là người có bạn trai rồi.”

“Còn có bạn trai rồi?” Đường Nguyệt Dao không khỏi kêu lên một tiếng, ánh mắt nhìn Diệp Mặc đã thay đổi.

Sở thích của tên này đặc biệt như vậy sao? Còn thích đào góc tường của người khác?

“Cô nghĩ gì thế! Đã nói là không có gì rồi mà, chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm thôi, tôi mang cô ấy lên xe là vì. . .” Diệp Mặc liếc mắt nhìn qua, mở miệng giải thích qua một chút.

“À -----! Anh nói là, anh không có ý đó, chỉ là muốn giả vờ một chút thôi, kết quả người ta lại tưởng thật, muốn hiến thân cho anh, đúng không?”

Sau khi nghe xong, Đường Nguyệt Dao liền trợn trắng mắt.

“Đúng thế, cũng không khác là bao đâu!” Diệp Mặc gật đầu.

“Có quỷ mới tin!” Đường Nguyệt Dao bĩu môi một cái, hầm hừ nói: “Người ta cũng rất xinh đẹp nha, đã dâng đến miệng rồi mà anh còn không muốn? Tôi thấy anh đang rất hận tôi vì đã quấy rầy chuyện tốt của anh mới đúng.”

“Khụ! Không có chuyện này!” Diệp Mặc ho hẹ một tiếng, lắc đầu nói.

Sau đó, hắn lại nghiêm túc nói: “Đội trưởng Đường, cô. . . đang chuyên môn đi theo tôi à?”

Thật ra thì khi hắn rời khỏi Thần Châu, hắn cũng đã phát hiện ra rồi, nhưng cũng không để ý lắm.

Đường Nguyệt Dao vô thức muốn phủ nhận, nhưng nghĩ lại, nếu nói là tình cờ gặp thì chỉ sợ có quỷ mới tin, liền bất đắc dĩ mà gật đầu: “Tôi chỉ là lo lắng cho ông chủ anh xảy ra chuyện thôi, khi đó sẽ không ai phát lương cho tôi nữa, cho nên mới đi theo anh.”

“Đi theo tôi làm gì? Tôi có thế có nguy hiểm gì chứ?”

Đường Nguyệt Dao tức giận nói: “Chẳng lẽ anh không hiểu loại thuốc kia của anh ra sao à? Thứ này oanh động như thế nào chứ? Bao nhiêu người sẽ để mắt đến loại thuốc đó của anh? Chiều hôm nay, vừa công bố tin tức thì bên Âu Mỹ cũng đã có động tĩnh rồi.”

“Động tĩnh gì?”

“Nói cho anh thì anh cũng không hiểu, dù sao anh chỉ cần biết là, bây giờ anh đang rất nguy hiểm là được, tôi vốn định đi theo anh, bảo vệ anh từ trong bóng tối, hiện giờ xem ra, anh căn bản là không cần! Sự tồn tại của tôi sẽ chỉ quấy rầy anh trêu hoa ghẹo nguyệt! Hừ, tự anh tìm người bảo vệ mình đi! Tôi mặc kệ anh!”

Nàng nói xong, lại hung dữ mà trừng mắt một cái, sau đó liền quay đầu bước đi về xe của mình, lên xe xong còn sập cửa một cái rất mạnh.

“Tên khốn xấu xa hư hỏng này, mình mới không tin chuyện hoang đường của anh ta!”

“Hoa Thiên An Phòng là của anh ta, anh ta có nhiều vệ sĩ lợi hại như vậy, đâu cần mình phải quan tâm chứ! Mình đúng là tự mình đa tình mà!”

Nàng vẫn còn tức giận mà trừng mắt nhìn về phía bên kia.

Khi nhìn thấy bóng người kia lên xe rồi lái đi, nàng cũng không đi theo nữa, miễn cho lại nhìn thấy thứ gì đó để cho mình lại tức giận.

“Chắc hai ngày này vẫn chưa có gì đâu, đám người kia không nhanh như vậy đâu, quay đầu về phải nói với sếp Ngô một chút, để ông ta chọn vài người, rồi làm một kế hoạch bảo vệ cẩn thận.” Nàng ngồi một lát, cơn giận cũng tiêu tan không ít, vốn định không quan tâm nữa, nhưng mà vẫn thấy hơi lo lắng.

Nàng vừa nói vài câu hung ác, là do không kéo nổi mặt xuống để tiếp tục đi theo, chỉ có thể để sếp Ngô nghĩ biện pháp thôi.

“Hiểu lầm cái gì chứ, mình thấy tám thành là nhìn trúng con hồ ly tinh kia rồi, mỹ nữ ôm ấp yêu thương mà anh ta cũng nhịn được à? Miệng của đàn ông cũng giống như quỷ gạt người. . . thôi bỏ đi, không quan tâm nữa, quá đáng ghét.”

Nàng thì thầm vài câu, lại khởi động xe, lái đi.

Diệp Mặc về đến nhà đã là chín giờ hơn.

Hắn xuống xe, khóa cửa nhà để xe, đi đến phòng khách, Ngọc Tình và bọn nhỏ đều không ở đây, chỉ có một mình Dương Mạn Ny đang nằm xem tivi ở trên ghế sô pha, nàng vừa nhìn thấy Diệp Mặc thì hơi ngơ ngác một chút.

“Anh về rồi à!”

Nàng chào một câu như thường lệ, nhưng ánh mắt lại hơi tránh né mà chuyển qua nơi khác, hình như vẫn đang xấu hổ vì chuyện ngày hôm qua.

“Khoan đã, trên người anh có mùi gì?”

Chờ Diệp Mặc đến gần, nàng hít hà một hơi, rồi ngồi bật dậy, trong đôi mắt đẹp đang nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc đã có ánh sáng lóe lên.

Hết chương 1422.
Bình Luận (0)
Comment