Chạng vạng tối, Diệp Mặc rời khỏi phòng nghiên cứu, hắn vừa thay quần áo xong, Trác Lâm đã nhún nhảy chạy đến, vẫn là cách ăn mặc thời thượng tịnh lệ như mọi khi, một gương mặt xinh đẹp thanh thuần động lòng người.
Trên mặt nàng mang theo nụ cười xán lạn, giống như vĩnh viễn vui vẻ phấn chấn.
“Anh Diệp, vất vả rồi!”
Diệp Mặc cười nói: “Cô cũng nên tan làm đi!”
“Em có hẹn với chị Đường, lát nữa đi ăn cơm rồi!” Trác Lâm nhếch miệng cười, đôi mắt đẹp linh động cong lên thành vầng trăng khuyết, trông rất đẹp.
“Ừm!” Diệp Mặc mỉm cười, cùng nàng đi xuống dưới.
Trác Lâm tiễn Diệp Mặc lên xe, vẫy chào chào tạm biệt: “Anh Diệp, tạm biệt!”
Mãi cho đến khi xe rời khỏi cổng chính, nàng mới quay người lại, chỉ thấy chị Đường đang khoanh tay đứng trước cửa, thần sắc cao ngạo lạnh lùng như mọi khi, dáng người thẳng tắp như kiếm, còn có một loại khí thế oai hùng, hiên ngang.
Đường Nguyệt Dao đi qua, không vui nói: “Lâm Lâm, tên háo sắc này có gì tốt chứ! Chị đã nói cho em biết chuyện hôm trước rồi còn gì. . .Sao em còn tốt với anh ta như vậy?”
Trác Lâm cười hì hì tiến lại gần, nhỏ giọng nói: “Chị Đường, đó chắc chắn là hiểu lầm thôi! Anh Diệp cũng đã giải thích với chị rồi còn gì.”
Đường Nguyệt Dao hừ nhẹ: “Chị mới không tin chuyện hoang đường của anh ta! Em cũng quá ngây thơ rồi, nên mới bị đàn ông lừa như vậy.”
“Mới không có!” Trác Lâm chu mỏ lên.
Chị Đường vẫn luôn xem thường nàng, cảm thấy nàng chỉ là một cô bé ngây thơ đơn thuần, dễ bị lừa, nhưng năm đó, nàng chính là Nữ Vương của các quán bar và hộp đêm, ngày nào cũng đi ra ngoài chơi, đàn ông muốn tán tỉnh nàng nhiều không kể hết, nên nàng cũng có chút ánh mắt nhìn đàn ông.
Nếu như anh Diệp thật sự dễ dãi như vậy, thì lần đầu tiên gặp mặt nàng đã không bỏ qua không thèm nhìn nàng, để cho nàng buồn rầu đến tận bây giờ.
“Tất cả đều do con hồ ly tinh kia đã quyến rũ anh Diệp, thèm thân thể của anh Diệp, anh Diệp đẹp trai lại nhiều tiền như vậy, nên có rất nhiều người muốn quyến rũ anh ấy, đây là chuyện bình thường!” Trác Lâm cũng nói nhỏ, mặt đầy căm giận.
“Em đúng là. . .”
Đường Nguyệt Dao đưa tay, ngón tay ngọc chọc vào trán Trác Lâm, lại bất đắc dĩ mà thở dài.
Lâm Lâm hoàn toàn là fan cuồng của tên kia, tên kia nói cái gì cũng thấy đúng.
Trác Lâm nhếch môi đỏ, hừ nhẹ nói: “Nếu anh Diệp thật sự dễ dãi như vậy thì càng tốt! Em còn ước gì như thế nữa.”
Nếu anh Diệp dễ dãi một chút, có lẽ nàng còn có cơ hội.
“Em. . . em thật sự là hết thuốc chữa rồi!”
Đường Nguyệt Dao chán nản, bộ ngực đầy đặn chập trùng kịch liệt, cuối cùng vẫn xì hơi, lại bất đắc dĩ lắc đầu.
Lâm Lâm này, thật sự là không có thuốc nữa rồi!
“Em hết thuốc chữa? Vậy chị Đường thì sao? Chị luôn nói là không thích chút nào, vậy tại sao chị lại để ý, tại sao chị lại tức giận như vậy?” Trác Lâm nhướn đôi mày liễu, cười nói, khi nhìn thấy sắc mặt cứng đờ của chị Đường thì nàng không khỏi lộ ra vẻ đắc ý.
Đường Nguyệt Dao hơi chột dạ, khẽ kêu lên: “Chị. . .chị nào có! Chị mới không có! Chị chỉ không nhìn quen mà thôi.”
“Người này cũng thật là, bảo anh ta mang theo vài vệ sĩ thì anh ta lại không nghe, không chịu nghe lời khuyên của người khác, xảy ra chuyện cũng là đáng đời.” Nàng quay mặt sang chỗ khác, không dám nhìn ánh mắt trêu ghẹo của Lâm Lâm, bắt đầu quở trách tên khốn khiếp kia.
“Đúng vậy nha! Bây giờ anh Diệp cũng là người nổi tiếng, thân phận không tầm thường, đúng là phải mang mấy người vệ sĩ, dù an ninh ở Đế Kinh khá tốt, nhưng chẳng may. . .”Trác Lâm nghe xong cũng thấy hơi lo lắng.
“Quan tâm sống chết của anh ta làm gì, đi, đi ăn cơm!”
Đường Nguyệt Dao hừ một tiếng, kéo tay Trác Lâm rời đi.
Nơi chân trần, ráng chiều đỏ như lửa.
Một chiếc máy bay Gulfstream tư nhân bay qua tầng mây.
Bên trong máy bay, một người thanh niên có gương mặt tuấn lãng, dáng người cao lớn khôi ngô, đang bắt chéo chân ngồi trên ghế, trên tay còn cầm một ly rượu tay, khoan thai thưởng thức.
Anh ta khoảng tầm 27 28 tuổi, thân hình cao to, mày kiếm mắt sáng, là một anh chàng đẹp trai tiêu chuẩn của Phương Đông.
Khóe miệng anh ta hơi cong lên, trên trán có có một loại khí chất bất cần đời, giống như là một hoa hoa công tử.
Sau khi thưởng thức ly rượu xong, anh ta đặt ly xuống, liếc nhìn qua một bên, bên đó còn có mấy người đang ngồi, đều là đồng bạn trong chuyến đi này, tất cả đều là gương mặt người phương đông, tổng cộng ba nam một nữ.
“Này! Mọi người thương lượng đến đâu rồi?”
“Tạm thời còn chưa nghĩ ra biện pháp nào tốt!” Một người đàn ông cao to cường tráng, trên mặt còn có râu quai nón hơi lắc đầu, buồn rầu nói: “Rất nhiều người đã đến trước chúng ta mà cũng có cách nào đâu! Thần Châu kia quả thật là rất khó chơi, mấy công ty như Pfizer, Bayer. . .đều đến rồi, nhưng cũng có kết quả gì đâu.”
“Công tác giữ bí mật của Thần Châu rất tốt, có thể nói là không có kẽ hở, an ninh khu xưởng được giao cho Hoa Thiên An Phòng, hệ thống an ninh của bọn họ cũng là của Hoa Thiên An Phòng, tất cả đều là loại tân tiến nhất, người ngoài căn bản là không thể trà trộn vào được.”
“Còn nữa, không thể mua chuộc được người của bọn họ, coi như có mua chuộc được, thì cũng không cầm tư liệu ra được, hết cách rồi.”
Anh ta nói xong còn giơ bàn tay to lớn của mình lên, sờ nửa cái đầu trọc, còn lắc lắc đầu.