Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1430 - Chương 1430. Trần Thiên Hạo Đến!

Chương 1430. Trần Thiên Hạo đến!
Chương 1430. Trần Thiên Hạo đến!

“Rắc rối vậy cơ à?”

Thanh niên tuấn lãng hơi nhíu mày, lại mở miệng nói: “Nhưng mà cũng đúng! Trong nước lại không thể xông thẳng vào cướp, đúng là rất phiền phức.”

Người đàn ông râu quai nón lại nói: “Cho nên, bây giờ tất cả mọi người đều hết cách, không ai dám vọng động cả.”

“Cũng chưa chắc! Thần Châu có một thiên tài đúng không? Mọi người đều nói, chắc chắn là vị thiên tài kia đã nghiên cứu ra loại thuốc này.” Thanh niên tuấn lãng nói: “Vẫn là ra tay từ trên người vị này đi.”

“Đó là ông chủ của bọn họ!” Một người đàn ông hơi gầy yếu, nhã nhặn, đeo cặp kính đen ở bên cạnh nói: “Người này từng xuất hiện ở một hội nghị quốc tế, cho nên rất nhiều chuyên gia trong lĩnh vực sinh vật đều biết anh ta, còn nói là rất trẻ trung, cũng nhờ vào anh ta thì mới có sinh vật Thần Châu bây giờ, có thể nói là một yêu nghiệt.”

“Những chuyện này, đám người trong ngành đều biết, bây giờ có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào anh ta, có điều, một tỷ phú trẻ tuổi như vậy, cũng không dễ ra tay đâu! Chắc chắn người ta có rất nhiều vệ sĩ.”

“Ra là vậy! Vậy thì hoàn toàn chính xác là không dễ ra tay.”

Thanh niên tuấn lãng lại nhếch miệng.

Trong nước cũng có không ít nhân vật lợi hại, nếu tùy tiện ra tay, có lẽ sẽ ngã chổng vó ngay.

“Đúng rồi, anh ta bao nhiêu tuổi? Dáng dấp thế nào? Một con mọt sách, chắc không đẹp trai bằng tôi đâu nhỉ!” Thanh niên tuấn lãng nhếch miệng cười, lại rất tự luyến mà sờ sờ cằm.

“Nghe nói mới 24 tuổi, dáng dấp ra sao thì không biết, người ta cũng không bán loại tình báo này! Chờ đến đó chúng ta tìm hiểu một chút là biết rồi.” Người đàn ông nhã nhặn đẩy kính mắt, trầm giọng trả lời.

“24 tuổi? Cái đệch! Thật là biến thái! Thần Châu này có giá trị thị trường bao nhiêu?” Thanh niên tuấn lãng khẽ giật mình.

“Không dễ tính toán, nhưng nó cũng sắp lên sàn rồi, đám người trong ngành sinh vật ước định nó khoảng 200 tỷ đô la.”

“2. . . 200 tỷ. . . còn là đô la?”

Thanh niên tuấn lãng lập tức trợn tròn mắt, bên trong đầy kinh hãi.

Người đàn ông nhã nhặn cười nói: “Đây chỉ là tính toán sơ bộ thôi, tương lai của Thần Châu này rất khó lường đấy.”

“Móa nó, con hàng này thật biến thái!”

Thanh niên tuấn lãng ngây người nửa ngày mới lấy lại tinh thần, lại hùng hùng hổ hổ mắng vài câu, có chút cực kỳ hâm mộ và ghen ghét.

“Sắp đến rồi.”

Anh ta nhìn ra ngoài cửa số, nhìn đại địa cuồn cuồn và những ngọn núi nguy nga bên dưới thì hơi giật mình, một loại cảm xúc bành trướng bỗng nhiên dâng lên, tính ra thì cũng bảy tám năm chưa về nơi này rồi.

……

Thanh niên bàng hoàng ở đầu đường một lúc lâu, lấy điện thoại di động ra hỏi một vấn đề.

“Tôi có một người bạn bị rết cắn, xin hỏi một chút, có thể tìm được vật giải độc thiên địch của con rết ở nơi nào dưới ánh mặt trời?”

Mới vài năm không về nước, mà hoàn cảnh đã hoàn toàn khác biệt, mấy quán gội đầu ngày xưa đã biến mất, đi mười mấy con phố cũng không tìm được quán nào, những con đường cũ kỹ trong trí nhớ, giờ đã biến thành những tòa nhà cao tầng san sát, đầy phong cách và hiện đại.

Tất cả đã thay đổi!

“Vẫn là đi mát xa đi!”

Anh ta đợi một lát mà vẫn không thấy có ai trả lời, liền lên mạng tìm kiếm quán mát xa ở gần đây, rồi đi đến.

Một tiếng sau, sắc mặt anh ta tái xanh, hùng hùng hổ hổ rời đi.

“Mẹ nó!”

“Con bà nó! Đây không phải là gạt người sao!”

Thu tiền thì cao, kết quả chỉ là mát xa lành mạnh, ngay cả tay cũng không cho sờ, đây không phải là gạt người sao?

Nhân viên lại còn là một bác gái xấu xí, đám người này còn có lương tâm không?

Anh ta tức giận đến run cả người, cuối cùng vẫn hậm hực rời đi.

“Hay là đi tìm chỗ khác nhỉ?”

Anh ta vẫn chưa từ bỏ ý định, đang định bắt xe thì điện thoại di động vang lên, gọi anh ta trở về khách sạn.

Anh ta vừa vào cửa, liền kinh ngạc hỏi: “Nhanh như vậy mà đã có thu hoạch rồi à?”

“Bỏ ra một giá tiền lớn để mua từ người khác, nhưng cũng rất đáng giá, đây là ảnh chụp mà anh muốn.” Người đàn ông râu quai nón ngẩng đầu, cầm tấm ảnh chụp ở trên bàn ném qua, sắc mặt còn hơi cổ quái.

“Ánh mắt của anh là có ý gì? Chẳng lẽ lại còn đẹp trai hơn tôi?” Thanh niên tuấn lãng khinh thường, cầm ảnh chụp lên xem.

Ngay sau đó, toàn thân anh ta chấn động, ngốc trệ tại chỗ.

Nửa ngày sau, anh ta mới lấy lại tinh thần, vứt ảnh chụp lên bàn, tức giận nói: “Các người lừa tôi à! Tìm một ảnh chụp của ngôi sao minh tinh nào đó để chơi tôi?”

“Ai thèm chơi anh, anh tin hay không thì tùy!” Người đàn ông râu quai nón trợn trắng mắt, “Đây chính là anh ta, hàng thật giá thật, với lại, anh ta còn nhiều tiền hơn những gì chúng ta tưởng tượng nhiều lắm, anh ta còn là một người cực kỳ nổi tiếng trong cả nước, tình hình rất phiền toái đấy.”

Thanh niên tuấn lãng ngây người, nói: “Còn là một người nổi tiếng? Nổi tiếng đến mức nào?”

“Bây giờ anh ta đã được công nhận là thủ phủ của Hoa quốc, anh nói xem, anh ta nổi tiếng đến mức nào? Ngoại trừ Thần Châu ra, người ta còn có một tập đoàn Đông Đằng, Đông Đằng này là xí nghiệp khoa học kỹ thuật số một của Hoa quốc, còn mạnh hơn cả Hoa Ký kia nữa.”

“Đông Đằng này của anh ta còn chế tạo được cả máy quang khắc, còn có kỹ thuật chế tạo màn hình đỉnh cấp nhất thế giới, kỹ thuật pin cũng là mạnh nhất thế giới, có thể nói, bây giờ anh ta chính là một trong những người giàu có nhất thế giới.”

“Bây giờ anh đã biết, đối thủ của trong ta là nhân vật có cấp bậc như nào rồi chứ?”

Thanh niên tuấn lãng nghe xong, miệng ngoác rộng đến mang tai, gương mặt tuấn lãng đã hơi méo mó vì cực kỳ chấn động.

Trẻ tuổi hơn mình, đẹp trai hơn mình, lại còn có tài hơn mình, nhiều tiền hơn mình, tuổi còn trẻ mà đã là một trong những người giàu nhất trên thế giới, đi lên đỉnh cao của cuộc sống, chuyện này. . . chuyện này cmn cũng quá bất hợp lý rồi!

Hết chương 1430.
Bình Luận (0)
Comment