Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 144 - Chương 144: Tâm Tư Nhỏ Của Kỷ Tư Tuyền

Chương 144: Tâm tư nhỏ của Kỷ Tư Tuyền Chương 144: Tâm tư nhỏ của Kỷ Tư Tuyền

“Kỷ tiểu thư là con già giàu, nên cũng không quan tâm ít tiền này.” Lý Lệ Quyên cười nói: “Hay là… Chủ tịch Diệp làm bữa chiều…?”

“Được thôi.” Diệp Mặc biết Lý Lệ Quyên muốn nói cái gì.

Dù sao thì vị Kỷ tiểu thư này cũng đã ủng hộ việc làm ăn của mình như vậy rồi, nên Diệp Mặc cũng không tiện từ chối.

Chẳng phải chỉ là làm bữa cơm thôi à, quá đơn giản.

“Vậy thì tốt quá, để tôi hỏi xem chiều nay Kỷ tiểu thư muốn ăn gì.” Lý Lệ Quyên nói.

Sau khi tiễn Diệp Mặc đến phòng bếp xong, thì Lý Lệ Quyên mới rời đi gọi điện thoại.

Trong một căn phòng ở khách sạn, cửa sổ mở rộng.

Ánh mặt trời chiếu vào rải đầy cả căn phòng.

Trên chiếc ghế nằm mềm mại, có một bóng người uyển chuyển đang nằm trên đó.

Nàng mặc một bộ váy dạ hội màu trắng đầy hoa lệ, dưới làn váy là một đôi chân trắng như tuyết, da thịt của nàng trắng và trơn nhẵn bóng như Dương Chi Bạch Ngọc vậy, không có chút tì vết nào.

Da thịt của nàng dưới ánh mặt trời phủ lên trở nên mông lung và cực kỳ lóa mắt.

Nhất là gương mặt thanh lãnh và xinh đẹp như tiên nữ băng tuyết kia, cũng trở nên mộng huyễn dưới ánh mặt trời.

Nàng đang ngủ mơ mơ màng màng, không biết nàng mơ thấy thứ gì mà đôi môi đỏ hơi nhấp một chút, lại còn chậc lưỡi nữa.

Đúng lúc này, điện thoại vang lên.

Đôi lông mi dài của nàng run lên, rồi mở cặp mắt xinh đẹp và thanh lãnh ra.

“Mình vừa ngủ gật à?”

Nàng lầm bầm ngồi dậy, rồi vuốt vuốt cái cổ.

Bên cạnh cái ghế nằm của nàng có một giá tranh, phía trên có một bức tranh phong cảnh được vẽ một nửa, phong cảnh trong tranh chính là phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

“Ai thế nhỉ.”

Nàng đứng lên duỗi lưng một cái, rồi đi về phía điện thoại.

“Diệp tiên sinh đến rồi à?”

Sau khi nghe xong thì nàng lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.

“Ăn cái gì à? Gì cũng được! Nếu như Diệp tiên sinh không ngài phiền phức thì có thể nấu những món ăn không giống lần trước là được, tôi muốn nếm thử nhiều món ăn của Diệp tiên sinh hơn.” Nàng nghĩ nghĩ một lát rồi nói.

“Quá tốt.”

Nàng cúp điện thoại, trên gương mặt thanh lãnh của nàng lộ ra một nụ cười hiếm thấy.

“Xem ra Diệp tiên sinh đã bị thành ý của mình làm cho cảm động rồi.”

Nàng lẩm bẩm một câu, rồi đi về bên cửa sổ, sau đó ngồi xuống.

“Nơi này đúng là không tệ.”

Nàng vừa nhìn phong cảnh tú lệ bên ngoài cửa sổ vừa lẩm bẩm.

Trong kiếp sống của nàng, mặc kệ là thứ gì nàng đều có được rất dễ dàng, từ nhỏ đến lớn đều như vậy, cho nên nàng rất ít khi có cảm giác chờ mong đối với bất kỳ sự vật nào.

Hiện giờ, nàng đã tìm về được loại cảm giác này.

Sau khi nếm thử tay nghề của Diệp tiên sinh thì cảm giác chờ mong của nàng chẳng những không giảm bớt mà lại còn tăng lên một cách mãnh liệt, cho nên nàng dứt khoát bao phòng này một năm.

Có thể ngẫu nhiên nếm thử tay nghề của Diệp tiên sinh là nàng đã thỏa mãn.

Hơn nữa phòng ăn ở đây cũng ngon hơn những phòng ăn khác rất nhiều, nhất là thời gian gần đây, trình độ của phòng ăn tăng lên rất nhiều, điều này khiến cho nàng chướng mắt những phòng ăn còn lại.

“Không biết hôm nay Diệp tiên sinh sẽ làm món gì đây.”

Nàng ghé vào bên cửa sổ, suy nghĩ đến mức xuất thần.

Chớp mắt trôi qua, thời gian đã đến chạng vạng tối.

Vì bữa cơm này mà nàng còn cố ý ăn diện một chút, một chiếc váy dạ hội màu trắng hoa lệ, phối hợp với một cái vòng tay và đồng hồ kim cương Patek Philippe, trên cổ còn có một sợi dây chuyền bằng kim cương khiến cho càng trông cực kỳ lóa mắt.

Cặp chân xinh đẹp thon dài và trắng như tuyết phối hợp với một đoi giày cao gót màu trắng, khiến cho có thể của nàng càng trở nên cao gầy và uyển chuyển hơn.

Nàng chậm rãi bước đi, vô số ánh mắt trong nhà hàng đều bị nàng hấp dẫn.

“Tối nay có những món gì vậy?”

Nàng ngồi xuống, rồi nhẹ giọng hỏi.

“Hôm nay Chủ tịch Diệp nói sẽ làm cơm tây, đây chính là danh sách mà ngài ấy chuẩn bị.”

Nhân viên phục vụ đưa một tờ danh sách cho nàng.

“Cơm tây?”

Kỷ Tư Tuyền hơi giật mình.

“Kỷ tiểu thư không ăn quen món này sao?”

“Không! Tôi chỉ hơi kinh ngạc mà thôi!”

Kỷ Tư Tuyền lắc đầu nói, “Cho đồ ăn lên thôi.”

Một lát sau, món đầu tiên đã đưa lên, Cá hoa vàng biến sâu được hun khói bởi nhiệt độ thấp.

Nàng không lập tức động đũa, mà cẩn thận thưởng thức một phen trước.

Mặc kệ là bày biện, màu sắc hay là hương thơm thì đều không thể bắt bẻ.

Tách tách---

Nàng lấy điện thoại di động ra, chụp vài tấm hình rồi mới bắt đầu ăn.

“Ừm.”

Môi thơm khẽ nhếch lên, hàm răng nhẹ nhàng khẽ cắn một miếng, thịt cá tươi ngon trơn mềm như tan ra trong miệng của nàng, một vị tươi và hương thơm cực hạn đã dẫn nổ vị giác của nàng.

Đôi mắt xinh đẹp của Kỷ Tư Tuyền mở to ra.

Loại mùi vị này, lại khiến cho nàng kinh ngạc và chấn động một lần nữa.

Bản thân chất thịt của cá hoa vàng rất ngon, lại thêm phương pháp nướng hun khói có thể tạo mùi thơm, hai loại mùi vị cực hạn đã dung hợp với nhau một cách hoàn mỹ.

Nàng không nhìn được mà híp mắt lại, vẻ mặt nàng cũng hiện lên vẻ hưởng thụ và vui vẻ.

Bình Luận (0)
Comment