Diệp Mặc thấy cha Tần và mẹ Tần vẫn ngẩn ngơ, thì mỉm cười gọi một tiếng: “Chú, dì?”
“Ah ah!” Cuối cùng cha Tần cũng lấy lại tinh thần, ông lại giật mình một cái, vọi vàng đứng lên, đưa hai tay ra, nắm thật chặt, còn luôn miệng nói xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi! Để cậu chê cười rồi!”
“Xin chào!” Mẹ Tần cũng hoàn hồn, khác với chồng mình, bà bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng đôi mắt lại không ngừng quan sát, dò xét người thanh niên này.
Gò má của bà hơi đỏ lên, cho thấy bà cũng đang kích động.
Bà cũng không ngờ, người bạn mà con gái vừa nhắc đến lại là một nhân vật hiển hách như vậy, là một danh nhân mà toàn quốc đều biết, chưa nói đến tài sản, mà chỉ nói đến các mối quan hệ và bối cảnh của người này, cũng là chuyện mà người bình thường không tưởng tượng nổi.
Làm sao con gái mình lại có thể kết bạn với một nhân vật như vậy?
Tất nhiên bà cũng không cho rằng vị này ham sắc đẹp của con gái mình, với thân phận, địa vị và tuổi tác của vị này thì có quá nhiều lựa chọn, vừa rồi con gái cũng đã nói, chỉ là bạn bè, con gái mình không trèo cao nổi.
Lời này cũng đúng, với điều kiện của nhà bà, nào dám trèo cao lên nhân vật như này như, bà nghĩ cũng không dám nghĩ.
Cha Tần hơi khẩn trương, nói chuyện cũng hơi lắp bắp: “Cảm ơn cậu . . . đã chiếu cố Tiểu Nhã. . .”
Diệp Mặc nhìn quanh một vòng, mỉm cười nói: “Hôm nay cháu còn có việc, nên không thể ở lại lâu, ngày khác có rảnh, cháu sẽ mời chú và dì ăn cơm! À đúng rồi, cháu vừa mua lại hội sở Roman này, bữa tiệc rượu ngày hôm nay là cháu mời, coi như là lễ gặp mặt chú và dì.”
“Chúng ta đi thôi!”
“Ừm!” Tần Nhã gật đầu, nàng khoác áo khoác lên, cầm túi xách, lại quay sang chào cha mẹ, sau đó hai người mới kết bạn đi ra ngoài.
Dọc theo đường đi, lại hấp dẫn rất nhiều ánh mắt khiếp sợ.
Đến khi người đã đi xa, người trên bàn này vẫn chưa lấy lại hồn vía, bọn họ lại bị những lời vừa rồi làm cho kinh hãi.
Vừa mua lại hội sở này rồi?
Vẫn là vừa mua lại xong?
Đây. . . thời gian còn chưa hết một bữa cơm, người ta liền xài mấy trăm triệu để mua lại toàn bộ chỗ này rồi? Đây cũng là quá kinh người rồi!
Hai mẹ con Lưu Đông Diễm đều cứng họng.
Đến khi tỉnh táo lại, bọn họ lại ghen tị đến mức méo mắt, gần như là sắp nổi điên.
Ồn ào!
Ngay sau đó, người trên bàn đều sôi trào, ồn ào lên, sắc mặt của tất cả đều vô cùng kích động, không có ai thèm để ý đến hai mẹ còn Lưu Đông Diễm, tất cả đều nhìn về phía hai người mẹ Tần và cha Tần, thần sắc còn cực kỳ hâm mộ, thậm chí còn có chút nịnh bợ.
“Tiểu Nhã quá ghê gớm rồi!”
“Có thể làm việc cùng một nhân vật như vậy, Tiểu Nhã tiền đồ vô lượng nha! Ah, nhà hai người phát đạt rồi!”
Tất cả mọi người đều hiện lên vẻ nóng bỏng.
Sau đó, lại có rất nhiều người bu lại, hỏi han xem có chuyện gì, sau đó lại kêu lên đầy kinh hãi.
“Cái gì? Tiểu Nhã dẫn một người đàn ông đến, người này còn là một danh nhân? Chính là thủ phủ trẻ tuổi nhất kia á?”
“Cái gì? Cậu ta còn mua lại cả hội sở này rồi? Thanh toán bữa tiệc này luôn rồi á?”
Hai vợ chồng nhà bác cả, và đôi vợ chồng mới cưới cũng đi qua hỏi một chút, sau đó tất cả đều chấn động, hoàn toàn không thể tin nổi.
Mãi cho đến khi nhân viên đi qua liên hệ với bọn họ, thì bọn họ mới bừng tỉnh, mới ý thức được, tất cả đều là sự thật.
Ra khỏi cửa, đi đến bên cạnh xe, Tần Nhã nhìn về phía người thanh niên bên đối diện: “Diệp Mặc, cảm ơn!”
“Không có gì!” Diệp Mặc mỉm cười.
“Anh nghĩ thế nào mà lại mua cả hội sở này?” Nàng ngồi vào trong xe, điểu chỉnh tư thế một chút, lại kéo dây an toàn, xuyên qua khe rãnh núi đồi kia, cài vào.
Không chờ Diệp Mặc trả lời, nàng liền cười nói: “À đúng, anh vẫn chưa làm hôn lễ nhỉ!”
“Đúng vậy!” Diệp Mặc gật đầu.
Đúng là bởi vì chuyện này nên hắn mới muốn mua một cái, sau này muốn làm hôn lễ cũng tiện hơn.
Tần Nhã đưa tay nghịch sợi tóc, lại mỉm cười chứ không nói gì nữa, chờ xe khởi động, thỉnh thoảng nàng lại liếc mắt nhìn qua bên kia, trong đôi mắt đẹp tươi sáng kia còn có vài tia tình cảm phức tạp, sau đó lại hơi lắc đầu, lộ ra vài phần buồn bã.
Chỉ có thể nói là đáng tiếc!
Hơn nữa, coi như không có Tô Thiên Hậu, thì chỉ sợ cũng không đến lượt mình, còn có Tư Tuyền đang chờ nữa kìa, nàng cũng có thể nhận ra, Tư Tuyền cũng có chút địa vị ở trong lòng Diệp Mặc, hơn nữa, với thành tựu bây giờ của Diệp Mặc, hoàn toàn xứng với thân phận của Tư Tuyền.
Một lát sau, nàng mới thoát ra khỏi nỗi buồn phiền, sắc mặt khôi phục bình thường: “Sao anh có thể mua lại nhanh như vậy?”
“A! Tôi có khá nhiều bạn bè ở Đế Kinh, hỏi một vòng để tìm ông chủ, tìm được ông chủ thì dễ rồi, chỉ thêm tiền là được.”
“A! Là vậy à!”
“Đúng vậy!”
“Được rồi! Anh mua thức ăn chưa? Mua những gì?”
“Mua rồi, tôi vừa đi dạo một vòng chợ bán thức ăn xong. . .”
“Toàn món Tư Tuyền thích nha, anh đối với Tư Tuyền tốt thật! Mau về thôi, chắc Tư Tuyền cũng đói bụng rồi.”
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, rất nhanh đã về đến nhà.