Sáng sớm, Diệp Mặc bỏ cánh tay người ngọc từ trên người mình xuống, rồi chui ra khỏi ôn nhu hương, hắn đi xem hai đứa bé rồi đi xuống nhà.
Ra ngoài hoạt động thân thể, luyện tập kỹ năng một chút, lại trở về nhà làm bữa sáng.
Hơn tám giờ, Dương Mạn Ny tỉnh dậy, Diệp Mặc mang bữa sáng lên bàn cho nàng, vừa lau tay thì điện thoại di động vang lên, hắn cầm lên xem, rồi đi qua một bên nghe máy.
Đầu dây bên kia là một giọng nói trầm thấp, chính là Takeda Yuuji.
“Diệp tiên sinh!”
Diệp Mặc thản nhiên nói: “Có chuyện gì?”
Hắn cũng không có cảm tình gì vói Takeda Yuuji này cả, chỉ là cảm quan đối với người này tốt hơn Takeda Takaaki kia mà thôi.
“Tôi đã nghe chuyện rồi, nên cố tình gọi điện thoại đến để cảm ơn Diệp tiên sinh anh.” Takeda Yuuji cười nói, trong giọng nói còn không che giấu nổi sự vui vẻ.
Diệp Mặc lạnh lùng nói: “Cảm ơn thì không cần!”
Takeda Yuuji cười nói: “Diệp tiên sinh, lần này tôi gọi đến cũng là để nhắc nhở anh, sau này anh vẫn phải cẩn thận một chút, lão già kia đang rất tức giận, còn tuyên bố muốn trả thủ, tên kia chính là cháu ruột của lão mà.”
“Vậy sao?” Diệp Mặc nhíu mày, rồi bật cười một tiếng.
Takeda Yuuji nói: “Cũng chưa chắc đã trả thù Diệp tiên sinh anh, tình hinh bây giờ vẫn chưa rõ ràng, cho nên sáng nay lão già kia đã phái người chạy đến Hoa quốc, để điều tra chuyện này, và tìm thủ phạm đã làm Takeda Takaaki bị thương.”
“Nhưng cũng không thể bài trừ chuyện, lão già này không điều tra được thứ gì, thì sẽ thẹn quá hóa giận, mà ra tay với Diệp tiên sinh anh một lần nữa.”
“Cho nên, Diệp tiên sinh anh vẫn cẩn thận một chút thì hơn.”
“Cảm ơn đã quan tâm, không có chuyện gì khác thì tôi cúp máy đây.”
Diệp Mặc nói xong thì trực tiếp cúp điện thoại.
Lão già nhà Takeda này!
Diệp Mặc hừ một tiếng, trong mắt có ánh sáng lạnh lẽo phun trào.
Trong nhà bếp, Dương Mạn Ny ngẩng đầu lên nhìn qua bên này, ân cần hỏi một câu: “Có chuyện gì à? Hình như sắc mặt anh rất không tốt?”
“Không có gì đâu! Chỉ là có một số người đáng ghét mà thôi!” Diệp Mặc mỉm cười, cầm điện thoại di động quay lại nhà bếp.
Dương Mạn Ny nói: “Người đáng ghét? Ừ, có vài người rất đáng ghét, bọn họ muốn hợp tác với anh à?”
“Tôi từ chối rồi!” Diệp Mặc đi qua, nhìn hai đứa bé đang chơi đùa.
“Vậy thì tốt!” Dương Mạn Ny tán thưởng một câu, còn giơ ngón tay cái lên.
……
Diệp Mặc đi đến tư bản Thanh Sam gặp Trầm Đông Bằng.
“Cậu em Diệp!”
Trầm Đông Bằng nhiệt tình chào hỏi, lại pha một chén trà ngon mang qua, sau khi ngồi xuống, liền nhìn kỹ Diệp Mặc một phen, trong mắt có vài phần kinh ngạc và vẻ khó có thể tin.
“Ừm! Trà không tệ. . . Có gì à?” Diệp Mặc hít hà hương trà, lại nhận ra sắc mặt kỳ dị của Trầm Đông Bằng.
Trầm Đông Bằng khẽ giật mình, tiếp đó lại cười khổ: “Ừ! Tôi đã nghe nói qua về chuyện Vân Bang kia rồi.”
Trước đó, cậu em Diệp này đã nói với ông ta là muốn chơi chết Vân Bang, khi đó ông ta còn cười, còn nói là không thể nào để một tập đoàn lớn như vậy phá sản rồi, thậm chí ông ta còn cảm thấy cậu em Diệp này hơi ngây thơ, nhưng kết quả là, những tin tức về Vân Bang trong mấy ngày hôm nay khiến cho ông ta mờ mịt và mê mang.
Ông ta lập tức nghĩ đến cậu em Diệp này.
Ban đầu, Vân Bang kia vẫn đang rất tốt, nhưng mới hai tháng thôi thì đã xảy ra chuyện rồi, nếu như nói chuyện này không liên quan gì đến cậu em Diệp này, thì ông ta tuyệt đối không tin.
Tình hình của Vân Bang bây giờ rất khó khăn, tất cả những sản nghiệp dưới cờ không tàn thì cũng phế, nhất là lĩnh vực y tế thì còn kinh người hơn, mà điện tử Vân Bang cũng gần như đã bị phế rồi, nghe nói đã không có tiền trả nợ, sắp sửa phá sản rồi.
Trầm Đông Bằng cảm thấy rất khó tin, một tập đoàn lớn vốn đang có tài chính rất khỏe mạnh, mà chỉ hai tháng, lại nợ nần cao đến trình độ này sao?
Đám người nhà họ Vệ kia đều là kẻ ngu à?
Còn nữa, Vân Bang có nhiều sản nghiệp như vậy, thế mà lại không giữ được cái nào sao?
“À! Là chuyện này à!” Diệp Mặc mỉm cười.
Trầm Đông Bằng thử thăm dò: “Chuyện này. . .có phải là do cậu em ra tay không?”
“Đương nhiên!” Diệp Mặc gật đầu, cũng không kiêng kị gì.
“Vậy. . . vậy cậu làm thế nào? Chẳng lẽ đám người nhà họ Vệ kia đều là kẻ ngu sao? Trầm Đông Bằng rất hoang mang, “Còn nữa, tôi nghe nói, ông chủ Vệ kia đang tìm người vay tiền, tìm khắp nơi nhưng kết quả lại không vay được, với địa vị của ông chủ Vệ kia thì không nên như vậy mới đúng!”
Diệp Mặc hơi lắc đầu, châm chọc nói: “Ông chủ Vệ, Vệ Triệu Minh kia cũng không phải người ngu, nhưng ông ta già rồi, mà đám con trai của ông ta thì lại chẳng có tên nào ra hồn cả!”
Ông chủ Vệ kia phong lưu cả đời, tình nhân vô số, có một đám con trai, nhưng không có tên nào ra hồn cả, Vệ Nhất Luân kia còn xem như đỡ hơn một chút, còn những tên khác thì còn ngu xuẩn hơn.
Diệp Mặc dừng lại một chút, cười nói: “Còn về phần tìm người. . . Đúng là ông chủ Vệ này có không ít bạn bè, nhưng lỗ thủng tài chính của Vân Bang quá lớn, bọn họ cũng là người hiểu thời thế, cho nên sẽ không nhảy vào vũng nước đục này đâu.”
Diệp Mặc cũng đã tốn không ít tâm tư để giải quyết đám bạn bè của Vệ Triệu Minh.
Đương nhiên, cũng phải nhờ sức ảnh hưởng rất lớn của Hoa Ký ở Thâm Thị.