“Ông chủ vệ này. . .!” Trầm Đông Bằng vỗ đùi, cảm khái một câu ròi cũng không hỏi nữa.
Ông chủ Vệ này cũng quá thê thảm, phấn đấu cả một đời, vất vả lắm mới xây dựng được một tập đoàn Vân Bang, đến tuổi về hưu để hưởng phúc, kết quả tập đoàn lại sập, tâm huyết cả đời đều bị hủy hoại trong chốc lát.
Có điều, tập đoàn sập, nhưng nhà họ Vệ vẫn có tiền, sẽ không đến mức quá chán nản, chỉ là không còn phong quang như trước kia mà thôi!
“Sắp lên sàn rồi, quyết định là đầu năm sau, danh tiếng của chúng ta đang rất tốt, tất cả đều nhờ loại thuốc kéo dài tuổi thọ kia, hiện giờ, toàn bộ cơ cấu đầu tư trên toàn thế giới đều đang nhìn chằm chằm vào chúng ta đấy! Ha? Lại làm thuốc mới rồi à? Nhanh thế cơ à?”
“Cái gì? Trị ung thư á?”
Trò chuyện, uống trà một lúc, Diệp Mặc liền rời đi, để lại một mình Trầm Đông Bằng đang ngây người ngơ ngác tại chỗ, nửa ngày rồi mà vẫn không bình tĩnh nổi.
Diệp Mặc đi đến khách sạn một chuyến, lại đi châu báu Linh Tú, sau đó lại đi bệnh viện, buổi chiều, hắn liền ngâm mình trong phòng nghiên cứu của Thần Châu.
Chớp mắt, ba ngày đã trôi qua.
Sáng hôm nay, Diệp Mặc mang thuốc đã chuẩn bị xong, đi đến bệnh viện.
Hắn gặp Toyota Sakeko ở trong phòng bệnh, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng, còn thay đổi quần áo bệnh nhân.
“Sakeko tiểu thư, đây là thuốc của cô, sau khi phẫu thuật xong thì ngày nào cũng phải uống, chờ uống hết thì chắc là cũng ổn rồi.”
Quần áo bệnh nhân rất rộng rãi, nhưng những đường cong uyển chuyển ở bên trong vẫn cứ hiện rõ ra, bởi vì sắp phẫu thuật, nên nàng cũng không mặc áo lót, càng làm cho quy mô của nàng nổi bật hơn, nhìn càng kinh người hơn trước kia nhiều.
Diệp Mặc chỉ liếc mắt nhìn qua một chút, rồi nhanh chóng chuyển mắt đi.
Hắn cũng hơi kinh ngạc, không ngờ vị Sakeko tiểu thư này lại giấu sâu như vậy.
Có điều, cái này cũng không ảnh hưởng gì đến hắn, trong mắt hắn thì đây chỉ là một bệnh nhân, nằm lên bàn giải phẫu thì ai cũng như ai.
“Cảm ơn!”
Toyota Sakeko tiến lên, tiếp thuốc, lại muốn cúi đầu cảm tạ, nàng vừa cúi người xuống thì liền ý thức được không đúng, nên lập tức dừng lại, trên khuôn mặt trắng nõn cũng hiện lên hai vệt đỏ ửng.
“Thời gian cũng sắp đến rồi, chuẩn bị một chút rồi tiến vào phòng phẫu thuật đi!”
Diệp Mặc mỉm cười, quay người rời đi, hắn đi thay quần áo, lại chuẩn bị một chút, sau đó mới đi vào phòng phẫu thuật.”
Ca phẫu thuật cũng sắp kết thúc, có thể nói là rất thành công.
“Diệp thần y, loại thuốc này . . . thật sự thần kỳ như vậy sao?” Nagano Kanshi, vị bác sĩ nổi tiếng của bệnh viện nghiên cứu ung thư kia đang cầm viên thuốc để quan sát cẩn thận, mặt mũi ông ta tràn đầy tò mò và nghi ngờ.
Vị Toyota Koichiro kia đã rời đi, những bác sĩ đi theo ông ta cũng đã rời đi theo, chỉ còn lại Nagano Kanshi này ở lại, người này nói là muốn chứng kiến y thuật của Diệp Mặc, nhìn xem có phải là kỳ tích thật hay không.
“Uống xong thì sẽ biết!”
Diệp Mặc mỉm cười, kiểm tra tình hình của bệnh nhân một lúc, sau đó liền rời đi.
Buổi chiều, hắn đi Thần Châu một chuyến, bắt đầu nói chuyện loại thuốc mới này.
Tuy rằng hắn có thể làm ra loại thuốc này, nhưng hắn vẫn muỗn kéo dài thời gian một chút, để nghiên cứu phát triển, nếu như bây giờ hắn lấy loại thuốc này ra thì quá oanh động, Thần Châu bây giờ đã rất nổi tiếng, rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, cho nên thời gian này vẫn nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn.
Sau khi rời khỏi Thần Châu, Diệp Mặc liền thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng, hắn cũng đã giải quyết hết chuyện ở Đế Kinh, có thể trở về nhà thăm cha mẹ và cha mẹ vợ rồi, còn dành chút thời gian để đi Thiên Hải một chuyến.
Diệp Mặc lại đến Hoa Thiên An Phòng để gặp Ngô Diệu Long, sắp xếp chuyện an ninh một chút rồi mới trở về nhà.
Trưa ngày hôm sau, Diệp Mặc ăn cơm trưa ở nhà, rồi mới dẫn bọn nhỏ ra ngoài.
“Về đến nhà nhớ phải gọi điện cho em! Mấy ngày nữa em và chị Mạn Ny sẽ trở về, nhớ chờ bọn em nha.”
Tô Ngọc Tình ôm Diệp Mặc, lại hôn hai đứa bé một chút, tiễn hắn lên xe rồi vẫy tay chào.
Bốn giờ hơn, máy bay hạ cánh xuống thành phố H.
Diệp Mặc gọi điện thoại cho Ngọc Tình xong, liền đi về phòng làm việc thu dọn một chút, sau đó liền gọi điện cho cha mẹ, trò chuyện những chuyện thường ngày.
Từ khi hắn lên ti vi, nổi tiếng, thì trong nhà càng ngày càng náo nhiệt, trước kia tuy rằng cũng có rất nhiều người đến tặng quá, nhưng tốt xấu gì cũng có giới hạn, chỉ mỗi khi cuối tuần hoặc là ngày lễ ngày tết mới náo nhiệt hơn một chút.
Nhưng bây giờ, ngày nào cũng có một đống người đến, cha mẹ lại hiếu khách, nên đều khách khí chiêu đãi một phen chứ không đuổi ai ra ngoài cả, cho nên ngày nào cũng rất bận rộn.
Có điều, hắn nghe giọng của cha mẹ thì hình như họ rất vui vẻ và thích thú, chứ chẳng cảm thấy mệt mỏi chút nào.
Nhất là mẹ, bình thường mẹ không có việc gì, chỉ chăm sóc hai ông bà cụ thôi, có thể nói là cực kỳ rảnh rỗi, hiện giờ thì cũng coi như alf có chuyện để làm rồi, mỗi lần gọi điện thoại cho mẹ, thì mẹ lại vui vẻ nói là đang bận rộn.
“Mấy ngày nữa sẽ về à? Hay lắm! Nhớ chú ý thân thể, đừng mệt nhọc quá!”
Trò chuyện hơn nửa tiếng, Diệp Mặc mới cúp điện thoại.
Sau đó, hắn lại gọi điện thoại cho cha mẹ vợ.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Mặc liền đưa hai đứa bé đến biệt thự nhà họ Tô.