“Hả? Kia là. . .?”
Sau đó, Lý Nghệ Phỉ liền nhìn thấy một chiếc xe Ferrari màu đỏ, cô còn nhìn thấy một bóng người ở bên trong qua lớp cửa sổ.
Lý Nghệ Phỉ ngơ ngác một chút, hàm răng cắn chặt môi đỏ, trên mặt lộ ra vẻ ghen tị mãnh liệt.
Đây không phải Sếp Ninh của Thiên Hành sao!
Cô đã từng gặp qua vài lần, dáng dấp cực kỳ xinh đẹp, còn dáng người thì đẹp đến mức khó ttin, mỗi lần nhìn thấy cô đều thấy tự ti mặc cảm.
Lý Nghệ Phỉ vịn tay lái, thở dài bất lực: “Haizzz!”
Cô cảm giác mình thật sự rất mệt mỏi, một vị sếp Quan đã có thể nghiền nát cô rồi, còn có một vị lợi hại hơn, là sếp Ninh xinh đẹp hơn cả yêu tinh này.
Chỉ bằng chút điều kiện của cô, làm sao thắng được mấy người này chứ, ưu thế duy nhất của cô chính là chút tình xưa mà thôi.
Lý Nghệ Phỉ lái xe vào bãi đỗ, vừa xuống xe liền thấy chiếc xe của bà già kia cũng dừng lại bên cạnh, cửa xe mở ra, một gương mặt xinh đẹp lóa mắt xuất hiện.
Cộc cộc!
Nàng bước xuống xe, dáng người uyển chuyển lập tức hiện ra, lại hé miệng cười một tiếng, khoảnh khắc đó, có thể nói là cực kỳ mê người.
“Đây không phải là. . .Lý tiểu thư sao!”
Một bộ âu phục ngắn màu đen, phối hợp với váy zip ngang hông, dáng người xinh đẹp, yểu điệu nhưng lại hơi đầy đặn.
Vòng eo thon gọn như bờ mông lại to lớn kinh người, đôi chân săn chắc lại nở nang, càng lộ ra vẻ gợi cảm dụ hoặc.
Lý Nghệ Phỉ liếc mắt nhìn một chút, khóe mắt nhất thời co quắp lại.
Bà già đáng ghét này!
Cô nghiến chặt hàm răng, trong lòng thầm mắng vài câu, rồi lại bắt đầu vừa ghen ghét vừa tức giận.
Lý Nghệ Phỉ cố nặn ra nụ cười tươi: “Chào sếp Quan!”
Quan Tuyết cười tủm tỉm nói: “Lý tiểu thư, sắc mặt cô không tốt lắm nhỉ! Có phải ngủ không ngon không? Sau này nhớ nghỉ ngơi nhiều một chút, lúc rảnh rỗi không có việc gì làm cũng đừng lên mạng bới móc làm gì, sẽ khiến cho người ta chê cười đấy.”
Khóe mắt Lý Nghệ Phỉ lại co lại, răng ngà đã nghiến ken két.
“Vậy. . .tôi lên trước nhé! Tiểu Hồng, đi thôi! À đúng rồi, Lý tiểu thư, hôm qua anh ấy đã về, hôm nay sẽ đến công ty đây, tôi nhắc nhở cô một câu nha, cô trang điểm rất xấu xí, anh ấy sẽ không thích đâu!” Quan Tuyết đi được vài bước, đột nhiên quay người lại nói một câu, sau đó mới quay người rời đi, trên mặt còn đầy vẻ đắc ý.
Lý Nghệ Phỉ siết chặt bàn tay trắng như phấn, tức giận đến mức toàn thân run rẩy.
“Mụ già này. . .”
“Ừm? Anh ấy sẽ đến?” Sau đó, thân sắc cô khẽ động, mặt mũi tràn đầy mừng rỡ.
Rất lâu không gặp rồi, có lẽ đây là một cơ hội, dù không hẹn được thì cũng có thể chụp chung vài tấm ảnh, để những người trên internet kia phải ngậm miệng.
“Mình trang điểm có vấn đề gì sao?”
Lý Nghệ Phỉ quay trở lại xe, lấy gương trang điểm ra, bắt đầu trang điểm lại một phen.
Cô cũng không đi lên trên, mà ngồi chờ trong bãi đỗ xe, chờ đến hơn chín giờ, mới nhìn thấy chiếc Sweptail quen thuộc kia đi vào, nó đỗ ở phía xa.
Lý Nghệ Phỉ vội vàng tiến lên nghênh đón, trên mặt còn lộ ra nụ cười có vài phần thẹn thùng như thiếu nữ, tựa như là ngày xưa vậy.
“Diệp Mặc!”
Diệp Mặc kinh ngạc nói: “A! Sao cô lại ở đây!”
“Tôi. . . có vài chuyện nên đến muốn, không ngờ lại tình cờ gặp mặt nhau ở đây!” Lý Nghệ Phỉ mím môi cười xinh đẹp, chớp chớp đôi mắt đẹp để đánh giá người thanh niên đẹp trai trước mặt.
Thời đại học, Diệp Mặc cũng đã rất đẹp nhưng, nhưng bây giờ lại càng đẹp trai hơn, tuổi trẻ lại nhiều tiền, chính là đối tượng được ái mộ của đám phụ nữ điên cuồng trên Zhihu kia.
“Ra là vậy!” Diệp Mặc mỉm cười, thái độ vẫn rất bình thường.
Đối mặt với người bạn gái cũ này, trong lòng hắn cũng không có gợn sóng gì cả, tất cả đều đã là quá khứ rồi.
Diệp Mặc đi về phía thang máy, hỏi: “Công việc thế nào?”
“Tạm được, dạo này đổi qua bộ môn khác, khá mệt mỏi, nhưng mà cũng được!” Lý Nghệ Phỉ cũng đi theo bên cạnh, không biết vô tình hay cố ý mà luôn dán chặt vào Diệp Mặc.
“Cô và Trương Duệ thế nào rồi?”
Lý Nghệ Phỉ vội vàng nói: “Vẫn chưa kết hôn đâu.”
“Ừ!”
“Diệp Mặc, anh. . . tối nay anh có rảnh không? Có thể đi ăn một bữa cơm không?” Lý Nghệ Phỉ do dự một chút, nhỏ giọng hỏi: “Tôi. . . tôi cũng không có ý gì đâu! Chỉ là muốn ăn một bữa cơm, ôn lại chuyện cũ thôi.”
Diệp Mặc hơi chần chờ một chút, cười nói: “Ăn cơm à! Có thể là không rảnh rồi, để tính sau đi.”
“Ừm, cũng được!” Lý Nghệ Phỉ nghe thế thì khẽ giật mình, ánh mắt lập tức ảm đảm đi vài phần.
Có thể không rảnh, nói cách khác, là có thể có rảnh, có lẽ vẫn còn cơ hội, dù sao đó cũng không phải là một câu từ chối mà.
Lý Nghệ Phỉ âm thầm suy tính, nhất thời lại có vài phần hy vọng.
Tiến vào thang máy, Lý Nghệ Phỉ lại dán lại gần, cố tình lộ ra vẻ thân mật hơn, vậy có thể khoe khoang với đám đồng nghiệp trong công ty một chút.
Đến tầng của mình, Lý Nghệ Phỉ liền mỉm cười đi ra ngoài, còn vẫy tay tạm biệt: “Tôi đi đây.”