Diệp Mặc đi lên tầng cao nhất, đến văn phòng tổng giám đốc.
Mỹ nữ tổng giám đốc thành thục xinh đẹp liền ngẩng đầu lên nhìn, đột nhiên lên cười một tiếng, trong mắt còn lóe lên một tia ranh mãnh.
“Có tình cờ gặp mối tình đầu của anh không?”
Nàng hơi chuyển cái mông mập mạp, ngả người về phía sau, nhếch đôi chân đẹp nở nang mê người lên, chiếc giày cao gót treo ở trên bàn chân ngọc tinh xảo, nhẹ nhàng lắc lư theo nhịp lắc lư của cơ thể nàng.
“Sao cô biết?” Diệp Mặc khẽ giật mình: “Cô nói cho cô ấy biết tôi sẽ đến?”
“Đúng vậy nha!” Quan Tuyết hé miệng cười một tiếng, lại hơi dí dỏm: “Thời gian gần đây, mối tình đầu này của anh cũng không nhàn rỗi đâu, đang hoạt động mạnh mẽ ở trên internet đấy, cái gì mà bỏ lỡ một bạn trai thủ phủ là trải nghiệm như thế nào, cũng khá hot đấy.”
“Cô ta còn mở post những tấm ảnh cũ của anh lên Tik Tok, không ngờ ngày xưa anh cũng ngây ngô đáng yêu phết nhỉ!”
Diệp Mặc nghe thế thì nhếch miệng, cười gượng một tiếng.
Hắn và Lý Nghệ Phỉ cũng không có quá nhiều ảnh chụp chung, thế mà cô ấy vẫn có thể tìm ra được, đúng là không dễ dàng.
“Này!” Diệp Mặc đưa một chồng bản thảo thiết kế qua, để cho nàng xem.
Quan Tuyết mở ra xem, kinh ngạc nói: “Nhiều thế, anh lấy đâu ra lắm thời gian rảnh. . .”
Hiện giờ, Diệp Mặc đã là thủ phủ, là người nổi tiếng cả nước, Đông Đằng kia cũng đã tốn rất nhiều tinh lực của cậu em trai này rồi, làm sao còn có thời gian rảnh để thiết kế, hơn nữa, tối nào cũng rút chút thời gian để live stream, tinh lực xài không hết à?
Không đúng!
Có một cô vợ xinh đẹp như Tô Thiên Hậu rồi, làm sao anh ta có thể còn nhiều tinh lực như thế được?
Diệp Mặc cười nói: “Thời gian, cứ chen là có thôi.”
Quan Tuyết hơi nhướn mày lên, chợt hỏi thăm: “Cô ấy. . . không về à?”
“Ừm, mấy ngày nữa cô ấy mới về.”
Quan Tuyết cúi đầu xem bản thảo thiết kế, giả vờ như lơ đãng mà hỏi thăm: “Là vậy à! Tôi nghe nói, cô ấy thành lập một công ty tên là Tinh Tình đúng không! Rất tốt!”
“Ừm!”
“Vậy. . .vậy tối anh có rảnh không? Cùng ăn một bữa cơm nhé?”
Nàng nói xong thì ngẩng đầu nhìn Diệp Mặc không chớp mắt.
“Ah. . .” Diệp Mặc khẽ giật mình, do dự nói: “Không biết có rảnh không nữa, để tối tính đi.”
Hôm nay Diệp Mặc khá bận, lâu rồi hắn mới trở nên, nên phải đến rất nhiều chỗ, cũng muốn gặp rất nhiều người, hắn cũng không biết tối nay mình có rảnh không, có thể tối nay sẽ phải đi xã giao đi tiệc rượu.
Ánh mắt của nàng hơi tối lại, còn lóe lên một tia mất mác, nhưng nàng giấu đi rất nhanh, rồi cúi đầu xuống: “Ừm! Được rồi! Bây giờ anh cũng là người bận rộn rồi, không có gì, nếu như rảnh thì nói với tôi là được.”
“Được!” Diệp Mặc gật đầu.
“Anh xem đi, đây là bài post của cô ta. . .”
Hàn huyên chuyện công ty một lúc, Quan Tuyết liền cho Diệp Mặc xem bài post của Lý Nghệ Phỉ, Diệp Mặc cầm xem một chút thì dở khóc dở cười.
Hắn ngồi thêm một lát rồi mới đi, liền đi qua truyền thông Thời Đại để gặp Tề Diệu Huy, trò chuyện một lúc liền đi xuống dưới, đến Thiên Hành gặp Ninh Vũ Đình.
Người ngọc ở sau bàn làm việc vừa nhìn thấy Diệp Mặc thì đã đứng dậy, mặt mũi nàng tràn đầy vui vẻ và hân hoan.
“Ông chủ!”
“Tôi pha trà cho anh nhé!”
Nàng đi qua một bên pha trà, rồi cẩn thận mang qua bàn, sau khi ngồi xuống, đôi chân đẹp hơi khép lại, hai tay chống cằm, cười hì hì mà nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc.
Diệp Mặc cầm chén trà lên, hít hà hương trà, mở miệng nói: “Lần này, các cô làm không tệ.”
“Đó là đương nhiên, tôi và phó tổng Tần đích thân ra tay, anh chỉ cần yên tâm 100% là được!” Ninh Vũ Đình đắc ý mà vênh mặt lên.
“Mẹ cô thế nào rồi? Thân thể có tốt không? Nhà họ Ninh kia. . .”
Diệp Mặc vừa uống trà vừa trò chuyện với nàng.
Trò chuyện một chút, hắn liền nhăn mày lại khi phát hiện ra một chuyện, nàng đang từng chút từng chút một mà tiến lại gần hắn, một lát sau đã ngồi sát bên cạnh hắn, mùi nước hoa dụ hoặc ở trên người nàng càng là tràn ngập khoang mũi, làm tâm hồn người ta ngứa ngáy.
Tuy rằng nàng mặc một chiếc áo len rất kín đáo, nhưng lại không thể che giấu được những đường cong có quy mô kinh người kia, mỗi khi nàng nhúc nhích thì lại khẽ run lên, khiến cho người ta hoa cả mắt.
Cặp đùi ngọc xinh đẹp tròn trịa cũng rất mê người.
“Cô ngồi gần như vậy làm gì?”
“Không. . . không có gì mà!”
Nàng dừng lại, đôi mắt đẹp lấp lóe một hồi, nhỏ giọng thầm thì: “Ngủ cũng ngủ rồi, còn giả vờ đứng đắn cái gì!”
Phốc!
Diệp Mặc vừa uống được hớp trà liền phun ra luôn, còn ho khan kịch liệt.
Cái gì gọi là ngủ cũng ngủ rồi, tối hôm đó cũng có xảy ra chuyện gì đâu!
Hắn vẫn lấy ý chí kinh người của mình, vất vả lắm mới nhịn được!
Ninh Vũ Đình nhíu mày, lườm qua một cái.
Tên bại hoại này luôn có lòng nhưng lại không có gan, rõ ràng tình thú rất biến thái, nhưng lại giả vờ nghiêm túc đàng hoàng, chỉ biết âm thầm đùa giỡn nàng, đêm hôm đó còn cố tình tránh nàng, để cho kế hoạch của nàng bị xảy thai.
Thật sự là đáng giận.
Ninh Vũ Đình hừ nhẹ nói: “Tôi nói cũng không sai mà! Không phải đã ngủ cùng một cái giường sao!”
Diệp Mặc không còn gì để nói, cũng không thể phản bác.
“Vậy. . .vậy tối nay anh có rảnh không? Hay là cùng đi ăn bữa cơm . . . “ Nàng do dự một chút, vẫn nhỏ giọng hỏi, trên mặt lại hiện lên một vệt đỏ ửng vì thẹn thùng.
Đầu tiên là ăn cơm, sau đó uống say, lại để tên bại hoại này đưa mình về nhà, vậy chẳng phải là có cơ hội rồi sao!
Trong nhà có rất nhiều quần áo cospay, tên này thích bộ nào, thích chơi trò nào, thích đóng vai nhân vật nào cũng được, coi như vài món trang phục biến thái kia cũng có thể nha!
Nàng càng nghĩ càng thẹn thùng, gương mặt quyến rũ cũng đã đỏ chót và nóng bừng lên.
Diệp Mặc nghe xong liền khẽ giật mình, khóe miệng giật giật vài cái.
Lại là ăn cơm!
Từ sáng đến giờ, hắn đã nhận được ba lời mời rồi, mà hắn cũng không biết thuật phân thân.
Mình quá khó khăn!
Diệp Mặc khẽ thở dài, chỉ cảm thấy rất đau đầu.