Diệp Mặc do dự một chút, nói: “Tôi cũng không biết có rảnh hay không nữa, có thể sẽ có tiệc rượu.”
“Được rồi!” Người ngọc khẽ cắn môi đỏ, gật đầu mất mát.
Mà cũng đúng, tên bại hoại này vừa trở về, chắc chắn sẽ rất bận rộn, tạm thời bỏ qua cho anh ta, dù sao anh ấy cũng không chạy được, không cần vội.
Nàng đã bình thường trở lại, sắc mặt lại sáng rỡ lần nữa, đôi môi đỏ nở nàng nhếch lên, nở một nụ cười rực rỡ, trong đôi mắt vũ vị kia cũng hiện lên ý cười.
Nàng hơi nghiêng người, dùng khuỷu tay chống lên đầu gối, lại nâng cằm lên, cái tư thế này khiến cho đường cong từ eo xuống mông của nàng lại càng kinh người hơn, chỉ nhìn thoáng qua là có thể thấy được bờ mông to lớn và sung mãn kia.
Dáng người mê hoặc này, cộng thêm mùi nước hoa mị hoặc tràn ngập trong không khí, lập tức kích thích thần kinh của Diệp Mặc.
Hắn cố thu hồi ánh mắt, nhấp một ngụm trà để bình tĩnh lại.
Có nhiều lúc, hắn thật sự sợ mình không ngăn được mị lực của nàng, luận dáng người, hắn chưa bao giờ nhìn thấy ai có dáng người đẹp hơn nàng, cho dù là Ngọc Tình thì cũng kém hơn một chút, luận dung mạo, nàng cũng là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, lại có một loại khí chất vũ mị mãnh liệt, quả thực là một tuyệt thế vưu vật.
“Vậy. . . vậy tôi đi trước đây!”
Diệp Mặc tăng tốc độ uống hết chén trà, đặt chén qua một bên, liền định đứng dậy.
Người ngọc khẽ giật mình, ngạc nhiên nói: “Đã đi rồi?”
Vừa mới ngồi được một lúc mà, sao lại vội vàng như vậy?
Nàng liếc mắt đánh giá một chút, đột nhiên lại thấy buồn cười.
Con ngươi của nàng đảo một vòng, lại lóe lên một tia giảo hoạt, liền nghiêng người, dùng đôi môi đỏ căng mọng kia hôn lên gương mặt của Diệp Mặc một cái.
Nàng lại đắc ý nhướn mày khi nhìn thấy dáng vẻ thất thần của Diệp Mặc.
Mấy giây sau, nàng mới lùi lại, liếm bờ môi đỏ một chút, cười xinh đẹp nói: “Thế nào, còn không cho tôi hôn à! Tôi đã trả tiền rồi nhà! Không phải chơi chùa đâu! Tôi quét nhiều tiền như vậy, dù sao cũng phải có chút hồi báo chứ!”
Diệp Mặc nghe thế liền giật mình, lại cười một tiếng bất đắc dĩ.
Hắn đưa tay lên, dùng mu bàn tay lau mặt, cúi xuống nhìn thì trên tay toàn là son môi.
“Đây!” Ninh Vũ Đình đứng dậy, rút hai tờ giấy đưa cho Diệp Mặc: “Tự lau sạch đi!” Nàng nói xong thì liền khẽ giật mình, lại bật cười một tiếng, sao câu này nghe cứ như là ‘chơi xong không chịu trách nhiệm’ thế nhỉ.
Diệp Mặc cầm giấy lau cẩn thận, đảm bảo không còn chút son nào nữa mới thôi, sau đó liền vội vàng đứng dậy rời đi.
Đi xuống dưới, ngồi trong xe một lúc thì hắn mới tỉnh táo lại, kiềm chế ngọn lửa ở trong lòng.
Diệp Mặc nhìn thời gian một chút, quyết định đi Nhân Hoa gặp Lưu Khải Nhân một chút, lâu lắm rồi hắn không qua đó.
Đến bệnh viện, Diệp Mặc trực tiếp đi đến văn phòng của viện trưởng để gặp Lưu Khải Nhân.
“Ah, chủ tịch!”
Lưu Khải Nhân nhìn thấy Diệp Mặc thì hơi sửng sốt, lại vội vàng đứng dậy, nhiệt tình tiến lên nghênh đón.
Khi đến gần thì ông hơi đánh giá một chút, lại lộ ra vài phần cảm khái.
Lúc trước, ông cảm thấy vị này đã rất lợi hại, sâu không lường được rồi, nhưng không ngờ vị này lại có thể đi đến độ cao này, tuổi còn trẻ mà đã trở thủ phủ rồi.
Khi những tin tức về Đông Đằng được công bố thì toàn bộ người trong bệnh viện đều kinh hãi, đều không thể tin được.
Hiện giờ, vị này còn cực kỳ nổi tiếng ở trên internet, đại đa số người đều đang thảo luận về khối tài sản kinh người kia, và cả tướng mạo phi phàm này nữa, nếu như người đời mà biết vị này còn là một thần y nữa, thì không biết dư luận sẽ như thế nào đây.
“Không mang bọn nhỏ đến à?” Lưu Khải Nhân hỏi một câu, ông cũng hơi nhớ hai đứa bé nhà chủ tịch Diệp rồi.
“Không! Bọn nhỏ ở nhà bố mẹ vợ tôi rồi.”
Diệp Mặc ngồi xuống trò chuyện với Lưu Khải Nhân một lúc, lại xem danh sách bệnh nhân mà ông ta đã chuẩn bị rồi quyên góp một khoản, sau đó lại xem một số nghi nan tạp chứng ở trong bênh viện.
“Chủ tịch, tối nay ngài có rảnh không?” Cuối cùng, Lưu Khải Nhân cẩn thận từng ly từng tí mà hỏi: “Là những người bạn kia của tôi, lần trước ngài cũng gặp rồi đấy, họ đều muốn gặp chủ tịch ngài, muốn mời ngài ăn cơm.”
Ông cũng không ôm hy vọng gì quá lớn, với thân phận và địa vị của chủ tịch bây giờ mà đồng ý ăn cơm với bọn họ thì đã là hạ mình rồi.
“Ừ! Để hôm nào rảnh rỗi đi!” Diệp Mặc mỉm cười.
Tất nhiên hắn cũng nhớ những người bạn kia của Lưu Khải Nhân, mọi người cũng từng ăn một bữa cơm, nhưng hôm nay thì chắc chắn không được rồi.
“Được được!” Lưu Khải Nhân vội vàng lên tiếng.
Diệp Mặc rời khỏi bệnh viện, liền đến khách sạn Duyệt Vân Trang, đi vào nhà bếp dạo một vòng, lại đi chào hỏi một số khách quen.
Hắn vẫn rất thích nơi này, trước kia còn thường xuyên đến đây nên cũng có chút cảm tình.
“Chủ tịch, gian phòng của Kỷ tiểu thư. . .”
Lúc ăn cơm, Lý Lệ Quyên đề cập đến gian phòng của Kỷ tiểu thư với Diệp Mặc, ban đầu, căn phòng đó được bao một năm, bây giờ đã quá hạn, thật ra thì đã quá hạn rất lâu rồi, nhưng Lý Lệ Quyên cũng không nói gì, vì cảm thấy Kỷ tiểu thư sẽ quay lại.
Nhưng trong khoảng thời gian này, lại không thấy bóng dáng Kỷ tiểu thư đâu cả.