Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1460 - Chương 1460. Dù Sao Cũng Xài Không Hết!

Chương 1460. Dù sao cũng xài không hết!
Chương 1460. Dù sao cũng xài không hết!

Diệp Mặc cười nói: “À, quá hạn rồi đúng không! Cứ giữ đi, gian phòng để chỉ giữ riêng cho cô ấy thôi!”

“Vâng!” Lý Lệ Quyên hơi giật mình, lại gật đầu một cái.

Trong mắt cô lại lóe lên một vệt ý vị sâu xa.

Chủ tịch Diệp luôn luôn yêu chiều Kỷ tiểu thư, có lẽ hai người cũng có chút gì đó, cũng có thể không có, cô cũng không biết nữa, nhưng cô biết một chuyện, Kỷ tiểu thư là có tình cảm với chủ tịch Diệp.

Kỷ tiểu thư có một loại khí chất không linh xuất trần giống như một tiên tử thanh lãnh, bình thường Kỷ tiểu thư không nể mặt bất cứ người nào cả, cô ấy luôn rất lạnh nhạt, xa cách với tất cả mọi người, cho dù là những người trong khách sạn thì cũng chỉ hơi khách khí một chút thôi, nhưng duy chỉ có chủ tịch Diệp là ngoại lệ.

Tuy chủ tịch đã có Tô Thiên Hậu, nhưng với thân phận và địa vị của chủ tịch, có vài chuyện tình cảm gút mắc cũng là chuyện bình thường.

Cô làm ngành khách sạn này, lại còn là loại xa hoa đỉnh cấp nhất, cho nên đã thấy rất nhiều đại gia, công tử nhà giàu, người nổi tiếng. . . cô cũng biết những người này như thế nào, đây chính là nhân tính, rất bình thường, là một kẻ có tiền, dụ hoặc sẽ ở khắp mọi nơi.

Lý Lệ Quyên cười hỏi: “Kỷ tiểu thư, cô ấy có khỏe không?”

Cô cũng chỉ gặp Tô Thiên Hậu một lần cho nên không quá quen, trái lại thì cô thường xuyên tiếp xúc với Kỷ tiểu thư, hai người cũng khá thân thiết, nên cô càng thích Kỷ tiểu thư hơn một chút.

“Rất khỏe, cô ấy vẫn ở Đế Kinh.”

“Vậy là tốt rồi.”

Cơm nước xong xuôi, Diệp Mặc lại đi dạo vườn cây một lúc rồi mới rời đi.

Diệp Mặc vừa lên xe thì nhận được điện thoại của cậu ba, hiển nhiên là biết hắn đã trở về từ chỗ của cha mẹ, liền gọi điện thoại đến bảo hắn qua nhà ăn cơm.

“Để hôm khác đi, hôm nay cháu rất bận.”

Diệp Mặc cười khổ, liền từ chối.

Hôm nay thật sự quá bận, thân phân cũng không đi xuể.

“Ừm được!” Cậu ba rất sảng khoái: “Cháu nhớ đến là được, dù sao cũng không vội, khi nào rảnh thì nói cho cậu biết!”

Đứa cháu ngoại này bây giờ rất khó lường, đã trở thành danh nhân, còn có không biết bao nhiêu là tiền, khi con bé Y Y nói cho hai vợ chồng họ tin tức này, thì bọn họ còn tưởng rằng con bé Y Y đang nói đùa.

Rõ ràng Tiểu Mặc còn trẻ như vậy, mà phát tài cũng chưa được bao lâu, làm sao lại có nhiều tiền như vậy được, lại còn có thể lên ti vi nữa, bọn họ thật sự không hiểu được, cũng không thể tin được.

Rất lâu sau, bọn họ mới chấp nhận chuyện hoang đường đó là sự thật.

“Không mời được à?”

“Tiểu Mặc nói là bận, để hôm khác!”

“Vậy thì để hôm khác thôi! Tiểu Mặc bận như vậy mà vẫn có thể rút chút thời gian đến, vậy đó là nể mặt hai chúng ta rồi! À đúng rồi, ông nói xem, rốt cuộc Tiểu Mặc bây giờ có bao nhiêu tiền? Mọi người đều nói Tiểu Mặc là thủ phủ rồi.”

“Đối với Tiểu Mặc bây giờ, có lẽ tiền đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi! Chỉ là mấy chữ số mà thôi! Dù sao cũng nhiều đến mức đếm không xuể! Mấy chục tỷ hay mấy trăm tỷ cũng không khác nhau là bao, dù sao cũng xài không hết.”

“A! Cũng đúng!”

Mợ ba ngẩn người một trận, rồi lại cười khổ một tiếng, bà ngồi tại chỗ nhớ lại chuyện cũ thì lại bắt đầu thở dài thở ngắn, cảm khái vô cùng.

……

Đế Kinh.

Một chiếc xe lái vào biệt thự nhà họ vệ.

Vệ Triệu Minh kéo thân thể mệt mỏi đi đến trước cửa, khuôn mặt ông ta tái nhợt, viền mắt đen xì, trong mắt còn tràn đầy tơ máu, dáng vẻ như lao tâm lao lực quá độ vậy.

Nửa tháng này, ông ta đã chạy đi rất nhiều nơi để tìm kiếm giúp đỡ, thế nhưng những người bạn rất thân của ông ta lại trở mặt, lại tránh không gặp, có người miễn cưỡng gặp mặt thì cũng ra sức khước từ, không chịu giúp sông ta.

Ban đầu, ông ta rất mờ mịt, không hiểu chuyện gì xảy ra, sau này mới biết được, chuyện này có quan hệ với Hoa Ký, là tên nhãi kia mượn sức ảnh hưởng của Hoa Ký, dường như còn có không ít người bị tên nhãi kia nắm đằng chuôi.

Tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, khiến cho ông ta cũng cảm thấy hơi sợ hãi.

Tên nhãi kia mới bao nhiêu tuổi chứ!

Vệ Triệu Minh nhớ đến cai gì, lại nghiến răng nghiến lợi, oán giận mắng thành tiếng: “Phế vật! Tất cả đều là phế vật!”

Đám con trai của ông ta, tất cả đều là phế vật, không có đứa nào hữu dụng cả, tất cả đều cầm cố công ty công xưởng mà ông ta giao cho quản lý để chơi bạc chơi gái, lại còn nợ nần đầm đìa, suýt nữa làm cho ông ta tức chết!

Vệ Triệu Minh ông ta cũng coi như là một kiêu hùng, dốc sức làm ăn cả một đời, thành lập ra một cơ nghiệp lớn như vậy, tại sao lại sinh ra một đám phế vật như vậy chứ!

Ngay cả Nhất Luân mà ông ta thương yêu nhất cũng quá tự đại và lỗ mãng, rơi vào bẫy của tên nhãi kia, bằng không thì tập đoàn cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy, tuy rằng chuyện này không thể hoàn toàn trách Nhất Luân, nhưng Nhất Luân có trách nhiệm lớn nhất.

Vệ Triệu Minh vừa vào cửa, Vệ Nhất Luân liền vội vàng ra đón.

“Cha! Ngài về rồi!”

Vệ Triệu Minh không lên tiếng, mà chỉ gật đầu, biểu cảm khá lạnh nhạt.

Giờ phút này, khi nhìn đứa con trai mà ông ta yêu quý nhất cũng không thấy vui vẻ nữa, thậm chí còn thấy hơi chán ghét.

Vệ Nhất Luân vội vàng nói: “Cha, sao rồi? Xoay được tiền không?”

Vệ Triệu Minh lắc đầu, mệt mỏi ngồi xuống.

“Tại sao có thể như vậy?” Vệ Nhất Luân ngẩn ngơ, anh ta không tin nổi.

Không phải cha có rất nhiều bạn bè sao, cha đã tự thân đến cửa rồi, tại sao còn không xoay được tiền?

Hết chương 1460.
Bình Luận (0)
Comment