Vương Kiều Kiều bước nhanh từ trên gác xuống.
“Honey!”
“Tất cả đều tại. . .tên nhãi kia!” Vệ Triệu Minh cười khổ nói: “Tên đó. . .thật là quá ác độc! Đây là muốn chơi chết Vân Bang của chúng ta mà!”
“Tên chó má này!” Vệ Nhất Luân siết chặt nắm đấm, giận không nhịn nổi: “Cần thiết phải làm vậy sao? Chúng ta cũng không làm gì quá đáng mà, chẳng lẽ hại chết chúng ta thì tên khốn đó mới vui vẻ?”
Vương Kiều Kiều do dự một lát, nói: “Honey, hay là. . .hay là anh nói chuyện với người đó một chút đi?”
Cô ta cũng không muốn kẻ giàu mà mình dính vào lại bị đổ nữa, bằng không thì cô ta sẽ hộc máu mất.
“Điều này. . .”
Vệ Triệu Minh hơi do dự một chút, dường như là sợ mất thể diện, nhưng cuối cùng, ông ta vẫn cắn môi gật đầu.
Giữa mặt mũi và sinh tử của Vân Bang, ông ta vẫn lựa chọn cái sau.
“Số điện thoại của tên đó là bao nhiêu? Thôi để hỏi ông chủ Giang vậy!”
Vệ Triệu Minh lấy điện thoại di động ra, gọi cho vị Giang Thiên Hoa kia, ông chủ Giang lại gọi cho Giang thiếu để lấy số điện thoại.
Rất nhanh, cuộc gọi đã kết nối.
“Alo, là ông chủ Diệp à!”
“Ông chủ Vệ? Sao lại rảnh rỗi gọi điện cho tôi vậy?” Giọng nói của đối phương có chút nghiền ngẫm, rơi vào trong tai ông ta lại trở nên rất chói tai.
Vệ Triệu Minh khàn giọng nói: “Ông chủ Diệp, anh biết tôi tìm anh làm gì mà, trước kia đã đắc tội với anh, đó là lỗi của tôi, tôi sẽ nói xin lỗi, hay là tôi mời anh một bữa cơm, rồi bồi tội xin lỗi ở trước mặt mọi người nhé, anh thấy thế nào?”
“Xin lỗi? Ông nói gì thế? Không cần đâu!’
“Ông chủ Diệp. . .” Nội tâm Vệ Triệu Minh lộp bộp một tiếng.
Nghe giọng điệu này, người ta căn bản là không muốn hòa giải.
Tên nhãi ranh chó má này!
Vệ Triệu Minh trầm mắng, ông ta cực kỳ tức giận, nhưng lại không dám phát tác.
Vệ Triệu Minh kìm nén lửa giận, ăn nói khép nép: “Ông chủ Diệp, đúng là Vệ Triệu Minh tôi không đúng, là tôi có mắt như mù, anh cho tôi một cơ hội, thả cho Vân Bang một con đường sống đi!”
Diệp Mặc lạnh lùng nói: “Đường sống? Ông nghĩ nhiều rồi, ông cho rằng tôi đã làm nhiều chuyện như vậy mà còn bỏ qua cho Vân Bang của ông à? Ông chủ có một con đường thôi, đó là tuyên bố phá sản, Vân Bang biến mất, chúng ta liền thanh toán xong.”
“Anh. . .” Vệ Triệu Minh tức đến nổ phổi, đứng bật dậy, mở miếng nói: “Họ Diệp, mày đừng khinh người quá đáng, Vệ Triệu Minh tao còn chưa đến bước đường cùng đâu! Tao sẽ không buông tha Vân Bang đâu.”
Hai người Vệ Nhất Luân và Vương Kiều Kiều ở bên cạnh đều giật mình, mặt đầy lo sợ.
“Vậy sao? Vậy ông còn biện pháp nào sao, nếu như có, thì ông cũng sẽ không gọi điện thoại cầu hòa rồi, ông chủ Vệ, tôi khuyên ông một câu, phá sản sớm đi, tuy mất công ty, nhưng ông còn có thể giữ lại tiền của mình, bằng không, sẽ táng gia bại sản đấy.”
“Mày. . .mày dám. . .!” Vệ Triệu Minh cắn răng gầm thét, mặt đầy dữ tợn.
“Ông có thể thử xem! Ông chủ Vệ, tôi đang lái xe, không có chuyện thì khác thì tôi cúp đây, nhớ kỹ, thời gian của ông không nhiều đâu! Bảy ngày đi, tôi sẽ cho ông bảy ngày, trong vòng bảy ngày này, ông phải tuyên bố Vân Bang phá sản, vậy thì chúng ta thanh toán xong!”
Diệp Mặc nói xong thì trực tiếp cúp máy.
“Alo! Mày. . .! Thằng nhãi chó chết này! Còn dám uy hiếp tao! Mẹ nó!”
Vệ Triệu Minh giận dữ, tiếc giận đến mức đập nát cái điện thoại di động tron tay, lại vừa thở hổn hển vừa đi đi lại lại ở trong phòng khách, thần sắc âm trầm đáng sợ.
Nhưng mà cơn giận này không duy trì được bao lâu, ông ta đột nhiên chán nản, lưng cũng còng xuống, gương mặt tràn đầy vẻ suy sụp và uể oải.
Đúng như tên nhãi kia nói, ông ta thật sự không còn biện pháp nào khác, nửa tháng này, ông ta đã thử rất nhiều biện pháp rồi, nhưng tài vụ của Vân Bang đang rất rối loạn, không thể tự cứu được, ông ta cũng không muốn nện toàn bộ tài sản của mình vào trong đó, để bổ khuyết lỗ thủng này.
“Phá sản thì phá sản đi! Dù sao cũng tốt hơn táng gia bại sản!”
Vệ Triệu Minh chán nản thở dài, đặt mông ngồi xuống, trong nháy mắt lại giống như già hơn chục tuổi.
Vệ Nhất Luân khó có thể tin, kêu lên sợ hãi: “Phá sản? Cha, cha đang nói gì vậy?”
Vệ Triệu Minh ngẩng đầu, quát to: “Không phá sản thì làm gì? Còn không phải do thằng ngu nhà mày gây họa sao?”
“Cha, cha. . .”
Vệ Nhất Luân mờ mịt, cha chưa vào giờ mắng anh ta như vậy cả.
Vệ Triệu Minh đứng lên, tức giận chỉ thẳng vào Vệ Nhất Luân mà mắng: “Tao bảo mày cẩn thận một chút, mày lại không nghe, mày cảm thấy mình là trâu bò nhất, là ghê gớm nhất, nhất định phải đấu đá tranh giành với tên nhãi kia, bây giờ thì tốt rồi, Vân Bang mất rồi, mày vui vẻ rồi chứ!”
Dưới sự kích động, toàn thân ông ta đều run rẩy.
“Khụ khụ!”
Bỗng nhiên, Vệ Triệu Minh ho khan kịch liệt, thân hình lung lay, đặt mông ngồi xuống, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
Vương Kiều Kiều vội vàng tiến lên đỡ, ân cần nói: “Honey, anh không sao chứ?”
“Không. . . không sao! Chỉ là hơi choáng thôi, chắc là do chưa ăn cơm! Mà cũng không có tâm trạng ăn, đến mức này rồi, ai còn ăn nổi chứ! Anh không sao đâu. . .” Vệ Triệu Minh khoát tay, định đứng dậy nhưng lại không đứng vững, lại ngã ngồi xuống, rồi vịn trán, lộ ra vẻ đau đớn.
“Honey, anh bị ốm rồi, để em đưa anh đi bệnh viện.”
Vương Kiều Kiều vội vàng dìu Vệ Triệu Minh đi ra ngoài.
Vệ Nhất Luân đứng tại chỗ nhìn cha mình, sắc mặt đã cực kỳ âm trầm.