Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1462 - Chương 1462. Trần Mộng Khẩn Trương!

Chương 1462. Trần Mộng khẩn trương!
Chương 1462. Trần Mộng khẩn trương!

Hơn năm giờ chiều, tiếng chuông tan học vang lên.

Người ngọc trên bục giảng dọn dẹp đồ dùng, lại phủ thêm áo lông, che kín cơ thể uyển chuyển bay bổng, vẫy tay chào tạm biệt học sinh rồi bước ra khỏi phòng học.

Ra khỏi tòa nhà, cơn gió lạnh thấu xương thổi qua, khiến cho mái tóc đen của nàng bị thổi tung lên, lộ ra một gương mặt xinh đẹp dịu dàng rung động lòng người.

Phù!

Nàng thở ra một làn hơi lạnh.

“Đi nhà ăn ăn cơm trước, sau đó. . .đi tìm em ấy một chút đi.” Suy nghĩ của nàng hơi phiêu tán, lại nghĩ đến chàng trai đã làm cho nàng động lòng kia, khóe miệng không khỏi nhếch lên, còn lộ ra vài phần kiêu ngạo.

Trong khoảng thời gian này, có rất nhiều tin tức liên quan đến em ấy, dường như là chỉ trong vòng một đêm đã nổi danh toàn quốc, ngày hôm đó, đám lãnh đạo trong trường học đều vui mừng đến điên rồi, ngay cả đám học sinh của nàng cũng chạy đến hỏi nàng.

Về sau, tin tức của Đông Đằng vẫn kéo đến không dứt, những đề tài liên quan đến em ấy vẫn vô cùng hot ở trên internet.

Sau này, lại là tin tức của Thần Châu kia, đã tạo thành oanh động cực lớn.

Có lẽ có rất nhiều người không biết, Thần Châu kia cũng là của em ấy, nhưng nàng lại biết, nàng cũng từng nghe thấy Diệp Mặc nhắc đến loại thuốc kéo dài tuổi thọ này, nhưng không ngờ nó lại thành công nhanh như vậy.

Nàng đều cảm thấy rất khó tin!

Người học sinh này của nàng có thành tựu quá to lớn, to lớn đến mức khiến cho người ta cảm thấy rất khó tin, một bên là Đông Đằng, kỹ thuật chip và pin đều là kỹ thuật hàng đầu và tiên tiến nhất, một bên khác là Thần Châu, nghiên cứu ra một loại thuốc mang tính đột phá, có thể thay đổi cả thế giới. . .

Chuyện này. . . quả thực là như mộng như ảo!

“Đúng rồi, còn phải về nhà một chuyến, lấy quần áo nữa.”

Trần Mộng cảm khái một phen, liền nhớ ra thứ gì đó, trên gương mặt trắng nõn đột nhiên nổi lên hai áng mây đỏ.

Lần trước, Diệp Mặc đến nhà nàng thì đã thay quần áo ở đó, nàng đã giặt sạch, còn cố tình là lượt phẳng phiu, rồi cất ở trong nhà.

Đó là lần đầu tiên nàng giặt quần áo cho đàn ông.

Vừa hay muốn qua thăm, nên liền mang qua cho luôn.

Trần Mộng đi đến căng tin ở gần, ăn qua loa một chút, liền lái xe trở về nhà, lấy túi quần áo từ trong tủ quần áo ra, mở ra xem một lượt, rồi cẩn thận gấp lại.

Khi bàn tay ngọc mơn trớn qua chiếc quần đùi kia, nhịp tim của nàng lại tăng nhanh hơn.

Dù sao đây cũng là quần áo lót, nên khiến cho nàng thấy hơi xấu hổ và thẹn thùng.

Trong mắt nàng, Diệp Mặc đã không còn là cậu bé ngây ngơ ngày xưa nữa, mà đã trở thành một người đàn ông trưởng thành và thành thục rồi!

Sau khi chuẩn bị xong, nàng gửi tin nhắn hỏi một câu, Diệp Mặc vẫn chưa rảnh, còn phải chờ một lát, nàng nghĩ nghĩ một chút, liền lao vào tắm rửa một trận, sau khi đi ra thì ngồi xuống trang điểm.

“Đi thôi!”

Đeo vài món trang sức, phủ thêm một chiếc áo khoác màu trắng, nagnf cầm túi quần áo đi ra ngoài, lái xe đến phòng làm việc của Diệp Mặc.

Đường hơi xa, hơn 9 giờ tối nàng mới đến nơi.

“Đến rồi!”

Trần Mộng dừng lại trước cửa phòng làm việc, cầm túi quần áo lên rồi xuống xe, đúng lúc này, phía sau lại xuất hiện một chiếc xe, nó cũng từ từ dừng lại ngay sau xe nàng.

Nàng xuống xe liếc mắt nhìn một chút thì hơi sửng sốt, thế mà nàng lại biết người vừa bước xuống từ chiếc xe phía sau, không phải học sinh cũ của mình là Lý Vũ Bằng và vợ con thì là ai.

Nàng cũng nhìn thấy tin tức vợ Lý Vũ Bằng đã sinh con ở trong nhóm chat.

Sắc mặt Trần Mộng lập tức cứng đờ như hóa đã, đầu ong lên một tiếng, lập tức lại thấy rất hoảng hốt.

Lúc này, Lý Vũ Bằng cũng xuống xe, cậu ta chú ý đến chiếc xe trước mặt, liếc mắt nhìn qua thì hơi giật mình, lại vui vẻ mà kêu lên: “Ồ! Cô Trần Mộng?”

Trần Mộng lập tức bình tỉnh, theo bản năng, nàng lại giấu chiếc túi trong tay mình ra sau lưng, rồi túm chặt miệng túi, nàng muốn giấu kín bí mật này, bất kể thế nào cũng không thể để học sinh của nàng biết chuyện này được.

Bằng không thì một cô giáo như nàng làm gì còn mặt mũi nào nữa chứ!

Thình thịch thình thịch!

Nàng cảm thấy trái tim mình đang đập dồn dập, gương mặt cũng bắt đầu nóng lên, nội tâm thì cực kỳ khẩn trương.

“Sao Lý Vũ Bằng lại đến vào lúc này chứ!” Trần Mộng cúi đầu, thầm oán trách một câu, lại ngẩng đầu lên, trên mặt liền lộ ra nụ cười dịu dàng như mọi khi, nàng vẫy vẫy tay chào: “Lý Vũ Bằng! Các em cũng đến thăm Diệp Mặc à? Trùng hợp thật.”

“Đúng vậy!” Lý Vũ Bằng cười nói: “Mấy người Xảo Dung cũng đến nữa.”

“Cái. . .cái gì cơ?”

Sắc mặt Trần Mộng lập tức cứng đờ, tràn đầy mờ mịt.

Lý Xảo Dung?

Lý Vũ Bằng là con trai, nên rất dễ ứng phó, nhưng Lý Xảo Dung thì khác, cô bé này miệng rất rộng, mà lại khá thân thiết với nàng, trong lòng nàng lộp bộp một tiếng, lập tức có một loại dự cảm xấu.

“Cô Trần Mộng!’

Cùng với một tiếng kêu ngạc nhiên, Lý Xảo Dung nhảy xuống từ ghế sau, chạy như bay qua: “Cô cũng đến à! Trùng hợp thật!”

“A! Đúng. . .đúng. . . nha!”

Trần Mộng siết chặt chiếc túi quần áo giấu ở sau lưng, tay trái quơ quơ vài cái cứng đờ, nụ cười của nàng đã có vài phần đắng chát, trái tim thì đã treo đến cổ họng khi nhìn thấy Lý Xảo Dung đang chạy như bay qua.

Lý Xảo Dung chạy đến gần, hơi đánh giá một chút liền phát hiện ra thần sắc của cô Trần Mộng không quá bình thường: “Ồ! Cô Trần, sắc mặt cô không tốt lắm, có chuyện gì à?”

Trần Mộng cuống quít giải thích, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói: “Không có. . . không có gì!”

“Thật sao?” Lý Xảo Dung hơi giật mình, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Hết chương 1462.
Bình Luận (0)
Comment