Sau khi nhìn thấy vài chiếc xe ở đằng sau, tất cả đều là học sinh của mình, Trần Mộng lại cười khổ: “Các em . . . các em đi đông thế à!”
Lý Xảo Dung cười nói: “Đúng vậy nha! Bọn em vốn định mời Diệp Mặc ăn cơm, nhưng Diệp Mặc bây giờ rất bận rộn, không có thời gian rảnh rỗi, cho nên bọn em mới hẹn nhau tối qua đây chơi.”
Có một người bạn học là thủ phủ, tất nhiên bọn họ phải đi qua thăm một chút rồi, phải ôm chặt cái bắp đùi này mới được.
“Cô xem kia, lớp trưởng Lâm cũng đến rồi, em còn không ít quà để cảm tạ Diệp Mặc, cậu ấy đã tặng em một căn nhà khi em kết hôn, cho nên nhất định phải cảm tạ! Ồ, cô Trần, cô cũng mang quà à? Là cái gì nha! Em có thể xem không?”
Lý Xảo Dung nói xong thì chú ý đến cái túi mà Trần Mộng giấu ở sau lưng, hai mắt cô liền sáng lên, tiến lên một bước, rồi nhìn thăm dò về phía sau.
Trần Mộng giật mình, vội vàng nghiêng người chặn Lý Xảo Dung lại, nàng hơi lắp bắp nói: “Không. . . không có . . . gì đáng xem đâu.”
“Cô Trần!”
Lúc này, những học sinh khác cũng đã đi đến, có lớp trưởng Lâm Tuyết Cầm, còn cò đám người Lưu Khải, Lưu Nhất Hàng. . .
Khi nhìn thấy dáng vẻ kỳ dị của cô Trần Mộng, thì bọn họ laijh hơi giật mình, còn cảm thấy rất kỳ quái.
“Hình như là. . .quần áo à!” Lý Xảo Dung cũng không ngờ cô Trần lại phản ứng lớn như vậy, cô sửng sốt một chút rồi lẩm bẩm nói: “Cô Trần, cô mua quần áo cho Diệp Mặc à?” Lý Xảo Dung ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy vẻ cổ quái.
Với thân phận một cô giáo, muốn tặng quà cho học sinh, sao lại tặng quần áo nhỉ?
Chuyện này rất kỳ quái!
Phải là những ngươi có quan hệ khá thân mật thì mới có thể tặng quần áo cho nhau, còn phải biết số đo và sở thích của đối phương, điều này hiển nhiên là không phù hợp với thân phận của một cô giáo.
“Quần áo?”
Những học sinh còn lại nghe thấy thế thì cũng ngẩn người, bọn họ cũng cảm thấy hơi cổ quái, họ cũng chuẩn bị không ít quà tặng, nhưng tất cả đều chỉ là một số món quà bình thường thôi, ví dụ như rượu ngon, hoặc là những vật phẩm cho trẻ nhỏ, chứ không ai chọn tặng quần áo cả.
Gương mặt xinh đẹp của Trần Mộng đỏ lên vì cực kỳ quẫn bách khi nhìn thấy đám học sinh nhìn mình bằng ánh mắt kinh ngạc và tò mò.
Trần Mộng có chút không biết làm thế nào, tình cảnh quẫn bách này khiến cho nàng hoàn toàn hoảng hốt.
Gương mặt xinh đẹp dịu dàng động lòng người của nàng đã đỏ bừng và nóng hôi hổi, giống như là đang bốc cháy vậy.
Trần Mộng cuống cuồng giải thích: “Không . . . không phải quà tặng đâu!”
Một cô giáo lại tặng quần áo cho một học sinh nam, đúng là rất kỳ quái, cực kỳ không thích hợp.
Lý Xảo Dung nghi ngờ nói: “Vậy thì là. . .?”
“Đây là. . . đây vốn là quần áo của Diệp Mặc!” Trần Mộng bật thốt lên, nhưng vừa nói xong thì nàng lại ý thức được không đúng lắm, lời giải thích này hình như còn càng hỏng bét hơn, càng giấu lại càng lộ!
Khi nhìn thấy Lý Xảo Dung trợn trừng mắt, lộ ra vẻ khiếp sợ thì Trần Mộng lại càng luống cuống hơn, nàng vội vàng xua tay nói: “Không phải như các em nghĩ đâu, là lần trước cô mời Diệp Mặc ăn cơm, Diệp Mặc làm bẩn quần áo, lần này cô mang trả cho Diệp Mặc thôi.”
“Là. . . là . . .áo khoác thôi.”
Trần Mộng đỏ mặt, không ngừng giải thích.
Miệng Lý Xảo Dung đã há hốc ra, vẫn duy trì dáng vẻ khiếp sợ đó, đám người Lý Vũ Bằng và Lưu Khải ở bên cạnh cũng trợn tròn mặt, biểu cảm cực kỳ khiếp sợ.
Nghe cô Trần Mộng giải thích, thì hình như chỉ là ăn một bữa cơm, rồi không cẩn thận làm bẩn áo khoác thôi, thế nhưng mà, nếu thật sự chỉ như vậy, thì vì sao cô Trần Mộng lại có phản ứng lớn như vậy chứ, quả thực là càng che càng lộ mà.
Chẳng lẽ là. . .
Đám con trai như Lý Vũ Bằng và Lưu Khải liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ chấn kinh và cực kỳ hâm mộ trong mắt đối phương.
Sau đó, bọn họ rất ăn ý mà không nói gì nữa.
Biểu cảm của đám con gái cũng rất quỷ dị, liếc mắt nhìn nhau rồi ngầm hiểu, cũng yên lặng không nói gì nữa.
Có khả năng là có, nhưng cũng có thể là không, bọn họ nói cũng không biết chính xác, nhưng suy nghĩ lại một chút thì thấy cũng bình thường, Diệp Mặc vừa có tiền, vừa có danh tiếng, lại còn đẹp trai như vậy, còn cô Trần Mộng thì cũng rất xinh đẹp, mà chỉ lớn hơn Diệp Mặc có mấy tuổi thôi.
Trước kia các cô cũng từng trêu cô Trần Mộng, nói cô Trần nên cân nhắc đến Diệp Mặc, khi đó cô Trần Mộng còn oán trách bọn họ, nhưng không ngờ bây giờ. . .
Trần Mộng thấy những ánh mắt khác thường của những học sinh này thì rất muốn đào một cái lỗ để chui vào.
Lần này, nàng hoàn toàn xong đời rồi, tôn nghiêm của cô giáo, không còn sót lại chút nào rồi, không biết sau này những học sinh này sẽ nói nàng và Diệp Mặc thế nào đây!
Vừa nghĩ đến những lời đồn đó, gò má của nàng lại nóng lên, cực kỳ quẫn bách.
Hình tượng quang huy mà nàng đã xây dựng nhiều năm, đã sụp đổ mất rồi!
“A! Chúng ta. . . đi vào đi!”
Lý Xảo Dung lấy lại tinh thần, vội vàng quay người, không dám nhìn cô Trần Mộng nữa, mà là vẫy tay gọi đám bạn học của mình.
“Đúng đúng đúng.”
“Đi gõ cửa đi!"
Mọi người đều ăn ý quay người, cầm món quà mà mình đã chuẩn bị, đi về phía cửa phòng làm việc.