Diệp Mặc mở cửa, mời mọi ngươi vào trong nhà.
Khi thấy cô Trần Mộng ở sau cùng, hắn hơi ngơ ngác một chút, lại chú ý đến cái túi trên tay nàng.
“Đây là. . .?”
“Là quần áo! Quần áo. . . lần trước! Cô. . .giặt rồi!”
Người ngọc ở trước cửa không dám nhìn Diệp Mặc, chỉ liếc mắt nhìn qua rồi chuyển ánh mắt đi luôn, gương mặt trắng nõn của nàng đã đỏ bừng lên vì thẹn thùng, giọng nói thì càng là yếu ớt như muỗi vo ve.
Nàng giơ tay ngọc lên, đưa cái túi quần áo cho Diệp Mặc.
“À!” Diệp Mặc vội vàng nhận cái túi, lại túm chặt miệng túi: “Cô vào thôi.”
Trần Mộng ừ một tiếng, rồi đi vào trong.
Trong phòng rất ấm áp, nhưng nàng lại không dám cởi áo khoác người ra, bởi vì nàng không dám để lộ quần ở bên trong, sợ đám học sinh này nhìn thấy sẽ chê cười.
Bởi vì nàng đã có ý chọn một bộ quần áo rất xinh đẹp, rất khiêu gợi để đến đây gặp Diệp Mặc.
Vừa vào cửa, Trần Mộng nhìn bốn phía một chút: “Bọn nhỏ đâu rồi?”
Diệp Mặc cười nói: “Em vừa dỗ ngủ rồi.”
Hôm nay bọn nhỏ chơi ở nhà cha mẹ vợ, chắc là chơi mệt quá cho nên vừa về đã buồn ngủ rồi.
“Ừ!”
Trần Mộng gật đầu, đi vào phòng khách, tìm một chỗ rồi ngồi xuống.
Có học sinh thấy nàng không cởi áo khoác ra thì kinh ngạc hỏi: “Cô Trần, cô không nóng sao?”
Nàng lại đỏ mặt, lắc đầu thật mạnh: “Không. . . không nóng!”
Diệp Mặc pha trà cho tất cả mọi người, rồi ngồi xuống hàn huyên trò chuyện, đều là một số lời lấy lòng, tâng bốc, hắn cũng đã nghe nhiều rồi.
Mười giờ hơn, lớp trưởng Lâm đứng lên nói: “Cũng muộn rồi, mình thấy chúng ta nên về thôi, không nên quấy rầy Diệp Mặc nghỉ ngơi nữa.”
“Đúng đúng đúng!”
Mọi người lại liên tục đáp lời, rồi ào ào đứng dậy.
Mục đích của bọn họ chỉ là đến gặp Diệp Mặc một lần, tặng món quà để duy trì mối quan hệ thôi, nhiệm vụ đã hoàn thành thì bọn họ cũng không cần ở đây quá lâu, như vậy thì sẽ thành quấy rầy Diệp Mặc mất.
Lý Vũ Bằng dẫn vợ con đi ra ngoài, vẫy tay tạm biệt: “Diệp Mặc, bọn tôi đi đây!”
“Cô Trần, Diệp Mặc, hai người chậm rãi trò chuyện đi!” Lý Xảo Dung trước khi đi, còn quay người nháy mắt ra hiệu với Trần Mộng, mặt đầy vẻ ranh mãnh.
Mặt Trần Mộng lại đỏ bừng lên.
Nàng đã làm giáo viên rất nhiều năm, nhưng da mặt vẫn rất mỏng, nhất là khi gặp những chuyện như này, nếu như là những người khác thì nàng cũng sẽ không thẹn thùng như vậy, nhưng đây lại đều là học sinh của nàng!
Khi thấy người đã đi hết, nàng mới thở phào một hơi, cởi chiếc áo khoác nặng nề ra, để lộ chiếc váy đầm buộc ngực màu đen ở bên trong.
Chiếc váy khá mỏng manh, buộc quanh đường cong nóng bỏng và uyển chuyển của nàng, váy lại hơi ngắn, chỉ đến bắp đùi, miễn cưỡng có thể trói chặt bờ mông tròn trịa như trái mật đào kia, còn hiện ra một đường cong sung mãn.
Một đôi tất đen, đem cặp đùi đẹp của nàng tân trang thành thẳng tắp, cực kỳ gợi cảm.
Trên cái cổ trắng ngần của nàng còn đeo một sợi dây chuyền lập lòe, nó rủ xuống đúng vào trong cái khe sâu hun hút kia.
Nó chỉ là thủy tinh chứ không phải kim cương thật, nhưng vẫn sáng choi như như, khiến cho gương mặt xinh đẹp dịu dàng của nàng được phản chiếu sặc sỡ lóa mắt.
Diệp Mặc quay lại phòng, nhấc mắt nhìn qua thì không khỏi ngơ ngác một chút, thất thần một chút.
Người ngọc trước mặt, đã thiếu đi vài phần dịu dàng và thanh lệ hàng ngày, nhưng lại càng thêm rực rỡ và chói mắt, cũng càng khiến người ta động lòng.
“Lúc nãy nóng quá!”
Trần Mộng đưa tay lên phẩy phẩy vài cái trên gương mặt mình, đôi mắt đẹp liếc qua, nhìn thấy Diệp Mặc đang thất thần, thì liền thu hồi ánh mắt.
Làn trước, nàng cũng thay một bộ quần áo khá hấp dẫn, cũng phát hiện ra Diệp Mặc sẽ luôn ngắm nhìn mình đến thất thần, giống như hồi còn đi học vậy.
Cho nên lần này, nàng quyết định vẫn đi tất chân, lại còn mỏng hơn một ít.
Thật ra thì đám con trai kia cũng đều thích nhìn tất chân như vậy, cho nên nàng mới không đi tất chân khi đi dạy học.
“Bọn họ . . .hình như bọn họ hiểu lầm rồi!” Trần Mộng khép đôi đùi đẹp và cặp tất chân lại, không lưu một tia khe hở nào: “Lúc nãy, cô giải thích rồi mà không được, có điều, bọn họ cũng không nhìn thấy quần áo ở bên trong túi là quần áo gì! Cô chỉ nói với bọn họ là áo khoác.”
“Cô. . . cô không quan tâm, em thì sao?” Trần Mộng nói xong thì nhấc mắt lên nhìn qua.
Diệp Mặc ngồi xuống đối diện nàng, cười nói: “Không có gì! Hiểu lầm thì hiểu lầm thôi.”
“Ừm!” Nàng nhếch miệng cười, gật đầu một cái rồi thở nhẹ ra.
Nàng thả lỏng hơn rất nhiều, má lúm đồng tiền trên mặt cũng xuất hiện mỗi khi cười nói, giọng nói của nàng thanh thúy lại êm tai, khí chất vừa dịu dàng lại vừa thành thục.
Bỏ qua thân phân giáo viên, thì nàng càng giống như một chị gái dịu dàng động lòng người hơn, nàng trông vẫn trẻ tuổi kiều mị và chói lọi như một người mới 25 26 tuổi, chứ không phải là 28 29 tuổi.
Đương nhiên, Diệp Mặc càng thích nàng trong trí nhớ của mình hơn, khi đó nàng có quang hoàn giáo viên, lại còn vừa lên làm giáo viên nên vẫn còn chút ngây ngơ, cũng chính là cái tuổi đẹp nhất.
“A! Mười một rưỡi rồi!”
Nàng hồn nhiên quên mất thời gian, đến khi lấy lại tinh thần thì liền hơi kinh hãi.
Giờ này mà trở về, dọn dẹp tắm rửa một chút, có lẽ phải một hai giờ sáng mới có thể đi ngủ.
Diệp Mặc do dự một chút, nói: “Nhà cô hơi xa, mà muộn thế này rồi, hay là. . .ngủ ở đây đi!”