Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1465 - Chương 1465. Trần Mộng Thẹn Thùng!

Chương 1465. Trần Mộng thẹn thùng!
Chương 1465. Trần Mộng thẹn thùng!

Người ngọc đi vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại.

Nàng quét mắt nhìn bốn phía, lại nhớ ra cái gì đó, trên gương mặt xinh đẹp dịu dàng liền nổi lên một vệt đỏ ửng.

Lần trước đến đây, nàng bị bọn nhỏ tiểu ướt quần áo, liền tắm rửa ở đây.

Nàng đặt đệm bồn cầu xuống, vén quần lên, tay ngọc mò về bên eo, nắm lấy viền tất chân, kéo xuống dưới, chớp mắt, một đoạn da thịt trắng lóa như tuyệt, mềm nhẵn như mỡ đông đã hiện ra.

Bờ eo của nàng rất nhỏ, lại bằng phẳng bóng loáng, không có chút thịt thừa.

Sau đó, hai bên mông bị viền ren màu đen trói chặt cũng sôi nổi mà ra.

Nàng ngồi xuống, lại đột nhiên che mặt.

Làm sao nàng lại đồng ý chứ!

Sao nàng có thể qua đêm ở chỗ này chứ!

Nàng đã từng tham quan nơi này, nên cũng biết nơi này chỉ có một phòng ngủ, một cái giường! Qua đêm ở chỗ này, há không phải là. . .

Lúc đó, nàng giống như bị mê hồn, mơ mơ màng màng liền đồng ý.

Bây giờ nghĩ lại một chút thì liền có chút hối hận, càng nhiều hơn là khẩn trương, khi nghĩ đến chuyện có thể phát sinh thì nàng lại khẩn trương đến siết chặt tay ngọc, trái tim nhỏ cũng đập dồn dập, toàn thân tê dại giống như bị điện giật.

Nàng không biết phải đối mặt như thế nào.

Dù sao, Diệp Mặc cũng là học sinh của nàng, được nàng dạy dỗ nhiều năm, lại nhìn Diệp Mặc trưởng thành, mà đối với Diệp Mặc, thì nàng là giáo viên, trong mắt Diệp Mặc bây giờ, rốt cuộc hình tượng của mình sẽ ra sao?

Nàng cắn môi đỏ, nỗi lòng cuồn cuộn, vô cùng xoắn xuýt phân vân.

“Tắm rửa một cái đi!”

Đi vệ sinh xong, nàng định đứng lên, nhưng do dự một chút, vẫn tuột tất chân ở trên đầu gối xuống, cuốn một chút rồi đặt lên bồn rửa tay.

Lại đứng dậy kéo váy lên, đi vào buồng tắm rửa, điều chỉnh nhiệt độ, rồi tắm qua một lượt.

Lau người xong, nàng nhìn thoáng qua tất chân trên bồn rửa tay, cũng không mặc vào, mà cầm đi ra ngoài.

Nàng vốn định gọi Diệp Mặc, nhưng nhớ là hình như Diệp Mặc đang live stream, cho nên không gọi nữa, liền đi đến ghế sô pha trong phòng khách, lấy nước tẩy trang ở trong túi mình ra, may ra mà có một chai nhỏ dự phòng ở trong túi, bằng không thì phiền phức rồi.

Nàng liền ngồi xuống, bắt đầu tẩy trang, lại đi rửa mặt, tháo đồ trang sức, sau đó liền đi vào phòng ngủ.

“Mềm quá!”

Đây là một chiếc giường lớn, nệm rất mềm, lại tràn ngập co giãn, chắc chắn ngủ sẽ rất dễ chịu.

Nàng do dự một chút, liền cởi váy ra, tay ngọc lại mò về phía sau lưng, nhẹ nhàng vặn một cái, cởi bỏ trói buộc, để lộ ra thân thể mềm mại hoàn mỹ, mỗi một đường cong đều có một loại mỹ cảm cực hạn giống như điêu khắc vậy.

Nhấc chăn lên, chui vào trong chăn, che đầu lại.

Nàng cuộn mình, đóng đôi mắt đẹp, lộ ra khuôn mặt an bình, nhưng rất nhanh, nàng lại mở mắt ra, một loại cảm giác hưng phấn lạ lẫm đã chiếm cứ nội tâm của nàng, khiến cho nàng không thể ngủ nổi.

Nàng lăn qua lăn lại, bắt đầu suy nghĩ lung tung, vừa thấy khẩn trương, lại hơi thẹn thùng.

Cũng không biết bao lâu, cuối cùng nàng cũng không nhịn được, liền mơ mơ màng màng mà ngủ một lát, đến khi bừng tỉnh, cầm điện thoại di động lên xem, đã là hơn hai giờ sáng.

“Người đâu rồi?”

“Lẽ nào ngủ ở sô pha rồi?”

Nàng ngơ ngác một chút, lại không biết vì sao mà có chút thất lạc, nhưng cũng thở phào một hơi.

Quả nhiên, vẫn là chàng trai trong ấn tượng của nàng!

Trước kia thì rất hay xấu hổ, nhiều năm trôi qua vẫn không thay đổi gì, dù đã trở nên giàu có và có địa vị, nhưng vẫn không thay đổi gì cả.

“Sao có thể ngủ trên ghế sô pha chứ!”

Trần Mộng chui ra khỏi ổ chăn, vừa muốn đi ra ngoài, nhưng vừa mới đi đến cửa mới nhớ ra, liền vội vàng quay người lấy quần áo trên đầu giường để mặc vào, che khuất cơ thể mềm mại mê người kia, rồi mới nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Trên ghế sô pha không có ai.

Nàng hơi sửng sốt một chút, lại nhìn hai bên, liền nhìn thấy có ánh đèn trong thư phòng, liền đi qua.

Trần Mộng đẩy cửa ra, kinh ngạc nói: “Em chưa ngủ à?”

Diệp Mặc đang ngồi trên bàn đọc sách, nhìn qua còn rất có tinh thần.

Diệp Mặc quay người nhìn qua, cười nói: “Ừm, em chưa buồn ngủ! Sao cô lại tỉnh dậy rồi?”

Trần Mộng đi qua, mở miệng khuyên nhủ: “Cô còn tưởng rằng em ngủ trên ghế sô pha cho nên mới đi ra xem một chút, nhưng lại không thấy, không ngờ là em căn bản không có ngủ, thức đêm nhiều sẽ không tốt cho cơ thể đâu.”

Nàng nói xong thì lại khẽ giật mình.

Nàng vẫn quen với thân phận giáo viên của mình, cho nên mỗi lần nói chuyện với Diệp Mặc đều sẽ dùng giọng điệu như vậy.

Diệp Mặc nói: “Không có chuyện gì! . . . Lát nữa em sẽ ngủ một lát là được, cô cứ ngủ trước đi! Cô nói là ngày mai còn có lớp mà?”

“Hơn 9 giờ cơ, không có việc gì!” Trần Mộng hé miệng cười một tiếng, đi đến trước bàn, cúi người nhìn những bản vẽ ở trên bàn, trong mắt liền lộ ra vẻ sợ hãi và thán phục mãnh liệt.

Trước kia nàng cũng không nhận ra, người học sinh này lại có tài hoa siêu tuyệt như vậy!

“Đẹp quá!”

Trần Mộng chuyển cái ghế qua để ngồi xuống thưởng thức những bản vẽ này.

Bỗng nhiên, nàng lại hỏi một câu: “Đúng rồi, ngày mai em có muốn đến trường học cùng cô không?”

“Có chuyện gì à?”

Trần Mộng khẽ cười, nói: “Là mấy người hiệu trưởng, bây giờ em rất nổi tiếng, cũng là niềm kiêu ngạo của đại học G chúng ta, cho nên bọn họ nằm mơ cũng muốn mời em về trường để khoa khoang một chút, lần trước hiệu trưởng Uông cũng chuyên môn chạy qua hỏi cô.”

Hết chương 1465.
Bình Luận (0)
Comment