Diệp Mặc giương mắt nhìn nàng một cái, gương mặt xinh đẹp hoàn mỹ kia vẫn thanh lệ mà tao nhã như cũ, nụ cười dịu dàng kia vẫn khiến cho người ta cảm thấy ấm áp như gió xuấn, những thứ này lại khiến cho hắn nhớ lại vài thứ đã được chôn sâu dưới đáy lòng, lại để cho lòng hắn rối loạn lên.
Ánh mắt hướng xuống, lướt qua đồi núi chập trùng kia, xuống đến cặp đùi ngọc thon dài thẳng tắp kia, liền ngưng trệ một lát.
Váy vốn khá ngắn, khi mặc tất chân thì còn đỡ, bây giờ chỉ là chân trần, liền có thể nhìn thấy một số thứ khiến người ta mơ màng, khiến người ta xuất hiện ý nghĩ kỳ quái.
Tình cảnh này, cực kỳ giống với những ảo tưởng của hắn khi còn đi học.
Giờ phút này, có lẽ chỉ cần hắn muốn là có thể đạt được ước muốn.
Dường như người ngọc cũng nhận ra ánh mắt của hắn, ánh mắt người ngọc lóe lên một cái, trên mặt cũng nổi lên hai vệt đỏ ửng, kiều diễm ướt át, loại mập mờ như muốn từ chối lại ra vẻ mời chào này, càng khiến cho người ta mê say, khó tự kiềm chế.
Diệp Mặc mất phương hương một lát, tâm thần hoảng hốt, nhưng cuối cũng vẫn tỉnh táo lại.
Phóng túng rất đơn giản, nhưng sau đó thì sao, hắn không biết nên làm thế nào để giải quyết chuyện sau đó, cũng chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này.
“Vậy. . .vậy cô đi ngủ đây! Lát nữa em buồn ngủ thì không cần ngủ trên ghế sô pha, cô sẽ để dành cho em một nửa giường.” Trần Mộng gục xuống bàn xem một lúc, đến khi không chịu nổi nữa, liền đứng dậy, vừa ngáp vừa đi về phòng ngủ.
Nàng trút bỏ quần áo, chui vào trong chăn, lại cố ý nằm qua một bên, để lại một nửa giường cho Diệp Mặc, sau đó liền ngủ say.
Chờ tỉnh lại, ngoài trời đang sáng choang.
Nàng hoảng hốt nhớ lại, hình như mình có một giấc mơ, vừa nhớ lại tình cảnh trong mơ liền khiến người ta mặt đỏ tim run, hoặc là, đây không chỉ là một giấc mơ. . .
Nàng trở mình, tay ngọc hướng xuống dưới mà tìm kiếm, lại khẽ cắn môi đỏ, lộ ra vài phần biểu cảm phức tạp, nàng cũng không biết nên vui mừng hay là thất lạc nữa.
“Hình như. . . chỉ là một giấc mơ thật!”
Nhưng rất nhanh, nàng đã không còn xoắn xuýt nữa, bởi hương thơm ở bên ngoài bay vào khiến cho cái bụng nhỏ của nàng sôi lên ùng ục.
Nàng thấy đã gần tám giờ, liền vội vàng ngồi dậy, mặc quần áo xong, liền đi ra rửa mặt.
Ăn sáng xong, Diệp Mặc mang bọn nhỏ đi theo đến đại học G.
Trần Mộng thì về nhà một chuyến, thay một bộ quần áo đoan trang.
Hai người cũng không báo trước, sau khi đến nơi Trần Mộng mới báo cho hiệu trưởng Uông biết, khi đi vào tòa nhà hành chính ngồi chờ một lát, chỉ thấy hiệu trưởng Uông dẫn theo một đám lãnh đạo của trường học đi qua bên này.
Khi đến gần, hiệu trưởng Uông nhìn về phía Trần Mộng, cười khổ nói: “Ai! Tiểu Trần, sao cô lại không nói cho tôi biết trước để sắp xếp một chút chứ.”
Ông ta đang họp, thì bị đánh trở tay không kịp.
Với địa vị và danh vọng của vị này bây giờ, đón tiếp như vậy thật sự là quá không thích hợp, ít nhất cũng phải báo trước, rồi tổ chức một nghi thức long trọng chứ.
Dù sao vị này không chỉ là một kẻ có tiền, mà còn là một thủ phủ, nhà Đông Đằng kia còn là xí nghiệp khoa học kỹ thuật đứng đầu cả nước, chuyện này có ý nghĩa rất trọng đại đối với trường học.
Trần Mộng giải thích một câu: “Diệp Mặc không cho tôi nói.”
“Được rồi!” Hiệu trưởng Uông bất đắc dĩ, đúng là vị này rất khiêm tốn, không thích phô trương.
Hiệu trưởng Uông nhìn hai một bên chút, lại đùa một câu: “Vẫn phải nhớ Tiểu Trần cô mà.”
Sau đó, liền nhiệt tình tiến lên, vươn tay bắt tay với Diệp Mặc, lại khách sáo vài câu.
“Đi lên ngồi đi, đi thôi!”
“Ai, Thật sự không ngờ mà! Hôm đó tôi còn tưởng rằng mình nhìn nhầm nữa! Tất cả mọi người đều không tin nổi!. . . Đông Đằng kia giải quyết được vấn đề chip, đúng là quá lợi hại! Chuyện này có ý nghĩa rất trọng đại!”
“Ấy! Khiêm tốn làm gì, sau này Đông Đằng chắc chắn sẽ là công ty lớn cấp thế giới, kỹ thuật pin đó sẽ có ảnh hưởng đến toàn thể giới, quá lợi hại mà! Làm gì có công ty nào có thể hơn chứ. . .”
Trên đường đi lên, hiệu trưởng Uông liên tục cảm khái.
Ông ta cảm thấy, giống như mình đang nằm mơ vậy.
Ông ta cũng biết vị ông chủ Diệp trẻ tuổi này từ lâu rồi, nhưng khi đó chỉ có chút tiền và chút thành tựu thôi, ông ta căn bản không ngờ được, rằng vị này sẽ có ngày có thành tựu kinh người như ngày hôm nay!
Thật sự là không thể tin nổi mà!
Hiệu trưởng Uông thở dài: “Sau này, chắc chắn Đông Đằng sẽ là xí nghiệp dân doanh đứng đầu cả nước! Tôi cũng không dám tưởng tượng ra nó sẽ phát triển đến quy mô thế nào nữa.”
Trần Mộng ôm đứa đi bên cạnh, cười nói: “Cũng chưa chắc mà.”
Hiệu trưởng Uông khẽ giật mình: “Sao lại còn chưa chắc?”
Trần Mộng nói: “Còn có Thần Châu kia cũng rất lợi hại mà!”
“À! Thần Châu! Là xí nghiệp dược đúng không? Tôi cũng nghe nói qua, đúng là rất lợi hại, dạo gần đây cũng rất nổi tiếng.” Hiệu trưởng Uông gật đầu.
Thần Châu, Đông Đằng, hai xí nghiệp này đều rất nổi tiếng, thực lực đều rất mạnh.
Trần Mộng chỉ chỉ vào Diệp Mặc, nhỏ giọng nói: “Thật ra thì Thần Châu cũng là của Diệp Mặc!”
“Cái. . .cái gì cơ?” Hiệu trưởng Uông sững sờ, thân hình nhất thời cứng đờ, ngây ra như phỗng.
Đám người ở phía sau cũng trợn tròn mắt lên, mặt đầy rung động.
“Là. . .là. . . là thật sao?”
Còn có người thì thào, hình như là người của học viện công trình, nên đã từng nghe nói qua.
Mấy vị giáo sư ở trong viện cũng từng nhắc đến chuyện này, nhưng người này vẫn không tin, còn cảm thấy chuyện này quá hoang đường.