Tô Ngọc Tình vừa tắm xong, trên người khoác một chiếc khăn tắm, vừa thoa mặt vừa video call với Dương Mạn Ny.
“Ngọc Tình, ngày kia em qua bên này đi! Vé máy bay chị đã đặt rồi, đến lúc đó chị sẽ ra sân bay đón em.”
“OK! Chỗ ở thì sao?”
“Ở nhà chị chứ đâu, vậy mà còn phải hỏi à! Chẳng lẽ em muốn dẫn tên kia đi theo à?”
“Tên kia cái gì mà tên kia, người ta có tên tuổi đàng hoàng nhé.” Tô Ngọc Tình bất mẫn nói.
“Ai ui ui! Chưa gì đã bắt đầu bảo vệ chồng rồi à? Chị chính là chị em tốt của em đó nha.” Dương Mạn Ny giả vờ đáng thương.
“Chị em là chị em, chồng là chồng, cả hai đều rất quan trọng.” Tô Ngọc Tình nghiêm túc nói.
“Thật ra thì dẫn theo cũng được, chị không ngại, ít nhất thì anh ta cũng nấu ăn rất ngon.” Dương Mạn Ny nói.
“Tôi mới không đi qua đó.”
Diệp Mặc cầm một đĩa trái cây đi vào.
Trong màn hình, Dương Mạn Ny vội vàng lấy một chiếc gối ra để che ngực lại.
Dương Mạn Ny cũng vừa tắm xong, đang mặc một bộ đồ ngủ có viền ren rất mỏng manh, không thể che nổi dáng người uyển chuyển và nở nàng của nàng, phong cảnh ở bên trong như ẩn như hiện.
“Không đến thì không đến, tôi cũng có mời anh đến đâu.” Dương Mạn Ny hừ nói.
“Anh ấy còn phải chăm sóc bọn nhỏ mà.” Tô Ngọc Tình cười nói.
Diệp Mặc đặt đĩa trái cây xuống rồi đi ra ngoài, bắt đầu tắm rửa cho hai đứa bé, mát-xa rồi mới dỗ dành hai đứa bé đi ngủ.
Khi Diệp Mặc quay lại thì Tô Ngọc Tình đã nằm xuống rồi.
Diệp Mặc đi tắm, rồi lên giường, hai người trò chuyện một lát, rồi ôm nhau ngủ thiếp đi.
Sáng ngày hôm nay, Diệp Mặc lại tiễn Tô Ngọc Tình lên xe như thường lệ, rồi mang hai đứa bé chạy đến biệt thự Hồ Phỉ Thúy.
Chẳng mấy khi cha mẹ mới đến, tất nhiên phải để họ chơi với hai đứa bé nhiều hơn rồi.
Xe vừa dừng lại ở trong ga-ra biệt thự, thì âm thanh của hệ thống vang lên.
[Đinh! Chúc mừng ký chủ, Kỹ năng kỹ thuật lái xe đã thăng cấp.]
Diệp Mặc hơi sửng sốt một chút.
Sau đó thì thở phào một hơi.
Cuối cùng thì kỹ năng này cũng thăng cấp.
Cứ như vậy, Diệp Mặc đã có bốn cái kỹ năng cấp {Tinh thông}, theo thứ tự là Trù Nghệ, Thủ Công, Lái xe và Mát-xa.
Giá trị năng lực đã lên đến 26 điểm, chỉ cần một cái kỹ năng nữa thăng cấp thì danh xưng Vú Em cũng có thể thăng cấp rồi.
“Chỉ còn ba cái kỹ năng là Nhạc cụ, Tuệ Nhãn và Dưỡng Khí.”
“Dưỡng Khí thì không biết thăng cấp kiểu gì, Nhạc cụ thì mới có, chỉ còn có mỗi Tuệ Nhãn thôi, vừa hay lại có thể kiếm ít tiền.”
Diệp Mặc ngồi trên xe, suy nghĩ một lát thì đã có chủ ý.
Sau đó, hắn mới xuống xe, mang hai đứa bé đi gặp cha mẹ.
“Cha, tối qua cha ngủ thế nào?”
Diệp Mặc nhìn thấy Cha Diệp thì cười hỏi.
“Giường mềm quá nên ngủ không quen, cảm thấy eo hơi khó chịu.” Cha Diệp đang đứng trong sân tập thể dục.
“Đợi lát nữa, con đổi cho cha cái đệm khác cứng hơn một chút.”
“Vậy mới đúng chứ.”
Cha Diệp cười nói: “À đúng rồi, trưa nay con có rảnh không? Tối hôm qua mẹ con gọi điện thoại cho cậu ba của con, mời nhà cậu ba con đến đây ăn cơm, nếu như con rảnh rỗi thì ở lại ăn cơm với cả nhà đi, thuận tiện thì đi chợ nấu cơm luôn đi.”
“Vâng, con rảnh.” Diệp Mặc gật đầu.
Diệp Mặc cũng không có chuyện gì gấp gáp lắm, chỉ đi phòng làm việc luyện tập nhạc cụ và thủ công mà thôi.
“Mẹ, mẹ chiếu cố hai đứa nhỏ đi, con đi ra chợ mua mấy thứ.”
Diệp Mặc vào phòng đưa hai đứa bé cho Mẹ Diệp, rồi lái xe đi ra chợ.
Sau khi trở về thì bắt đầu bận rộn nấu nướng.
Giữ trưa, tầm 11 giờ.
Bên ngoài đường cái của Hồ Phỉ Thúy xuất hiện một chieescs BMW.
Trên xe là người một nhà bốn người.
“Đúng là chỗ này không?”
Cậu ba lái một lúc thì hơi mê mang.
Chị mình nói Tiểu Mặc vừa mua nhà mới ở khu Hồ Phỉ Thúy này, nhưng mình lái một vòng rồi cũng không thấy khu trung cư nào cả mà nhỉ.
“Hồ Phỉ Thúy, chinh là chỗ này rồi.”
Mợ ba ngồi ở bên cạnh cũng cau mày nói, trên mặt cũng lộ ra vẻ nghi ngờ.
“Hay là, tôi gọi điện hỏi lại xem ở đâu nhé.” Cậu ba giảm tốc độ, rồi cầm điện thoại lên định gọi.
“Cha, không cần gọi đâu, chính là chỗ này.”
Lúc này, rốt cục thì Hoàng Y Y ngồi ở phía sau đành phải lên tiếng.
“Sao con biết?”
Cậu ba quay đầu lại hỏi.
“Con…con nghe anh họ nói qua rồi, là ở chỗ này, cứ đi về phía trước là được rồi.” Hoàng Y Y chột dạ.
Nàng không dám nói đã đến đây, sợ lộ ra chuyện mình đi bar uống rượu.
“Cứ lái thẳng á? Chỗ đó làm gì có khu trung cư nào?” Cậu ba trợn mắt nhìn về phía trước, vẫn không thấy cái gì cả.
“Anh họ không mua nhà bình thường, anh ấy mua biệt thự.” Hoàng Y Y nói.
“Biệt…biệt thự?”
Mợ ba kinh ngạc hô lên một tiếng, hai tròng mắt thì trợn tròn xoe.
Biệt thự ở thành phố H khá đắt đỏ, ít nhất cũng phải vài chục triệu, Tiểu Mặc có nhiều tiền như vậy sao?
“Tiểu Mặc mua biệt thự?”
Cậu ba cũng hơi kinh ngạc.
“Đúng ạ! Chính là khu biệt thự phía trước.” Hoàng Y Y gật đầu nói.
“Tiểu Mặc…làm sao có thể mua nổi biệt thự chứ?”
Mợ ba vẫn chưa thể tin được chuyện này.
“Mẹ, hiện giờ anh họ rất lợi hại, anh ấy rất nổi tiếng, sắp có 20 triệu fan hâm mộ rồi, mua một căn biệt thự mà thôi, chẳng đáng là gì.” Hoàng Y Y vênh mặt lên, nói với vẻ rất tự hào.
Mợ ba há hốc mồm, chấn động đến mức thất thần.
Trong ấn tượng của mợ ba, thì Tiểu Mặc mới phát tài chưa được bao lâu, chắc khoảng một tháng chứ mấy.
Thế mà chỉ hơn một tháng đã mua được biệt thự rồi, thực sự là quá khó tin!