“Tiểu Mặc, thực sự có bản lĩnh.”
Cậu ba cũng thán phục, thần sắc cũng có chút hưng phấn.
Cháu ngoại giỏi như vậy, người làm cậu như mình cũng có chút hãnh diện.
“Đúng là không ngờ được.”
Mợ ba vỗ đùi một cái rồi thở một hơi thật dài, trong lòng thì cảm thấy hơi xấu hổ.
Ngày xưa, mình luôn xem thường nhà bọn họ, nói không ít lời khó nghe, cũng chỉ có khoảng thời gian gần đây thì mình mới thay đổi, thân thiết với nhà họ hơn.
Mợ ba nhớ lại những việc làm và lời nói của mình ngày trước thì rất xấu hổ và áy náy.
“Là chỗ này à.”
Cậu ba lái đến trước cổng chính của khu biệt thự.
“Mọi người là khách của Diệp tiên sinh à! Mau mau, mau mời vào.” Bảo vệ Tiểu Lưu rất nhiệt tình mở cửa.
Vừa rồi Diệp tiên sinh đã nói rằng có họ hàng đến thăm.
“Oa!”
Chiếc xe tiến vào trong, khi đi đến cửa của căn biệt thự số 1 thì mợ ba sợ ngây người.
Căn biệt thự trước mắt này quá rộng lớn, phong cách thiết kế và trang trí thì cực kỳ xa hoa.
“Mọi người đến rồi à! Mau mau, mau vào trong.”
Cha Diệp và Mẹ Diệp mở cửa, rồi vừa cười vừa nói dẫn họ vào ga-ra.
Khi chiếc xe lái đến ga-ra thì ánh mắt của mợ ba lại trợn tròn.
Mợ ba nhìn thấy một chiếc xe thể thao cực kỳ phong cách đang đỗ ở trong ga-ra.
Sau khi xuống xe, đi dạo bốn phía một vòng, mợ ba vẫn chưa lấy lại được tinh thần, toàn bộ hành trình thăm quan mợ ba đều ở trong trạng thái hoảng hốt, mộng du.
“Chị, Tiểu Mặc giỏi thật đấy.”
Trong phòng khách, cậu ba vui vẻ cười to.
“Đúng vậy.”
Mẹ Diệp cũng gật đầu, rồi vui vẻ nhìn thoáng qua đứa con trai đang bận rộn trong nhà bếp.
“Sau này, chị và anh rể chỉ cần hưởng phúc thôi, không cần vất vả nữa! Hay là chuyển lên đây ở luôn đi.” Cậu ba cười nói.
“Đúng vậy, hai anh chị ở chỗ này, sau này hai nhà chúng ta có thể qua lại nhiều hơn.”
Cuối cùng thì mợ ba cũng lấy lại tinh thần, trên mặt lộ ra một nụ cười rất nhiệt tình.
“Vậy thì không được, trong nhà còn có hai ông bà cụ nữa, chẳng may có chuyện gì xảy ra, thì sẽ không có ai chiếu cố.” Mẹ Diệp lắc đầu: “Với lại, căn nhà này nhất định phải để cho Tiểu Mặc và vợ của nó ở, bọn chị ở lại đây lâu cũng không thích hợp.”
“Nói vậy cũng đúng.” Cậu ba gật đầu: “Vậy thì anh chị thường xuyên đến là được.”
“Chị, chị chuẩn bị định làm gì với hôn sự của Tiểu Mặc bây giờ? Cô bé lần trước đi xem mắt với Tiểu Mặc trở về lại đổi ý, con bé còn bảo không phải Tiểu Mặc thì không lấy chồng nữa đấy! Có điều em thấy Tiểu Mặc có vẻ không thích lắm, cho nên em cũng không tác hợp nữa.”
Mợ ba đi qua ngồi bên cạnh mẹ Diệp, rồi nhỏ giọng nói.
“Chuyện của người trẻ tuổi chị cũng không xen vào nữa! Để chính Tiểu Mặc quyết định đi, chị cần nhìn hợp mắt, và đối xử tối với bọn nhỏ là chị sẽ đồng ý.” Mẹ Diệp cười nói.
Mợ ba cũng không nói gì thêm nữa, mà đứng lên thưởng thức nội thất và trang trí trong phòng khách.
“Sao tài nấu nướng của Tiểu Mặc lợi hại vậy?”
Chờ dồ ăn được bê lên, mọi người bắt đầu ngồi xuống ăn cơm.
Sau khi nếm thử một miếng, thì người một nhà cậu ba đều khiếp sợ.
Nếu như không phải chính mắt bọn họ nhìn thấy Tiểu Mặc làm, thì họ còn tưởng rằng Diệp Mặc đã mua từ khách sạn đỉnh cấp nào đó nữa chứ.
“Anh họ quá đỉnh.”
Hoàng Y Y vươn một ngón tay cái về phía Diệp Mặc, còn vụng trộm nháy mắt một cái.
Cơm nước xong xuôi, mọi người trò chuyện đến hơn một giờ, lúc này nhà cậu ba mới lên xe ra về.
“Tiểu Mặc quá giỏi.”
Mợ ba hơi lưu luyến mà quay đầu lại nhìn một chút.
“Anh họ không chỉ giỏi bình thường đâu mẹ, mẹ thử nhìn cái tài khoản của anh ấy đi này.” Hoàng Y Y lấy điện thoại di động ra, mở Tik Tok, rồi đưa cho cha mẹ xem mấy cái video.
Sau đó, hai vờ chồng cậu ba đều bị chấn động đến líu lưỡi.
“Cha mẹ, con đi đây.”
Buổi chiều, sau khi thu dọn xong nhà bếp, và thay một cái đệm cứng hơn cho cha mẹ thì đã hơn bốn giờ.
Diệp Mặc mang theo hai đứa bé trở về nhà Tô Ngọc Tình.
Hôm nay, Tô Ngọc Tình về hơi sớm, hơn năm giờ đã về đến nhà.
“Công việc của em ở đây xong rồi, 10 giờ ngày mai em phải bay đi Đế kinh rồi, chị Mạn Ny đã mua vé cho em rồi.”
Tô Ngọc Tình đi vào nhà, rồi đưa ví cho Diệp Mặc theo thói quen.
Sau đó cởi giày cao gót ra, thay một đôi dép lê.
“Ừm, mai anh sẽ tiễn em đi.” Diệp Mặc cười nói: “Em phải ở đấy khoảng bao lâu?”
“Sẽ không quá lâu đâu, chị Mạn Ny nói là khoảng mười ngày là xong xuôi.” Tô Ngọc Tình xoay người, nở nụ cười xinh đẹp, rồi chui vào trong ngực của Diệp Mặc, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy eo của Diệp Mặc, con gương mặt xinh đẹp của nàng thì gối lên bờ vai rộng lớn của Diệp Mặc.
“Anh yên tâm đi, sẽ không quá lâu đâu!”
Nàng lầm bầm, rồi nhắm mắt hưởng thụ khoảnh khắc ấm áp này.