“Mình đi dạo đi!”
Ăn cơm xong, Tô Ngọc Tình đi vào phòng.
Khi nàng đi ra thì đã thay một bộ quần áo khác.
Một chiếc váy màu đen bao bọc lấy những đường cong bốc lửa và ngạo nghễ của nàng. Khiến cho đôi chân thon dài hoàn mỹ của nàng lại trở nên nổi bật hơn vài phần.
Dung nhan tuyệt mỹ như tiên nữ của nàng được tô điểm bởi vài món trang sức trang nhã nên càng lộ ra vẻ rực rỡ và chói lọi.
“Đẹp không?”
Nàng nhẹ nhàng xoay một vòng cho Diệp Mặc xem.
“Quá đẹp!” Diệp Mặc gật đầu mỉm cười.
Tô Ngọc Tình lập tức cong môi mỉm cười, đôi mắt sáng như sao long lanh của nàng cong thành hình trăng khuyết, trông cực kỳ xinh đẹp.
Trên người nàng không có khí chất đặc biệt vũ mị kia, nhưng nàng quá mức xinh đẹp, nên chỉ cần một nụ cười như vậy cũng đã đủ cho người ta thần hồn điên đảo.
“Đi thôi! Mang theo hai đứa bé đi dạo chơi, rất lâu rồi em chưa được đi dạo phố.”
Nàng đeo khẩu trang và đội mũ vào, rồi ôm hai đứa nhỏ vào trong xe đẩy.
Đi xuống dưới, hai người thả chậm bước chân, vừa đi vừa trò chuyện, bầu không khí rất ấm áp và tươi đẹp.
Khi về đến nhà, nàng bắt đầu sắp xếp hành lý, hành lý của nàng tràn đầy một cái vali to.
“Thẻ căn cước, vé máy bay…Còn gì nữa không nhỉ?”
“Quần áo đủ rồi…”
Diệp Mặc giúp nàng chuẩn bị mọi thứ xong xuôi.
Đến hơn mười giờ, thì hai người mới đi ngủ.
Sáu giờ sáng hôm sau Diệp Mặc đã tỉnh lại.
Diệp Mặc nhẹ nhàng động một cái, người ngọc ở bên cạnh liền khẽ mở đôi mắt xinh đẹp ra, mơ hồ hỏi: “Mấy giờ rồi.”
“Mới hơn sáu giờ thôi, em ngủ thêm một lát đi.”
Diệp Mặc nhìn đồng hồ, rồi nói với giọng ôn nhu.
“Ừm.” Nàng lên tiếng, rồi hai mắt lại nhắm lại, sau đó xê dịch cơ thể để tìm một tư thế thoải mái hơn, rồi đem gương mặt gối lên ngực Diệp Mặc, sau đó thoải mái ngủ tiếp.
Giờ phú này, tư thế này của nàng giống như một con mèo nhỏ lười biếng vậy.
Nhất là gương mặt ngủ say sưa an ổn này, quả thật là rung động lòng người.
Diệp Mặc vốn định tỉnh dậy, nhưng bây giờ không động đậy nữa, mà ôm lấy nàng ngủ thêm một lát.
Hơn bảy giờ, Diệp Mặc mới tỉnh lại, vội vàng pha sữa rồi làm bữa sáng.
“Nguy rồi, đã bảy rưỡi rồi.”
Tiếng hô cũng Tô Ngọc Tình từ trong phòng ngủ truyền ra.
Sau đó, liến thấy nàng vội vàng đi ra, có vẻ hơi sốt ruột.
“Vẫn kịp mà!” Diệp Mặc cười nói.
“Tất cả đều tại anh hết! Tối hôm qua giày vò quá muộn.” Tô Ngọc Tình đỏ mặt liếc mắt nhìn Diệp Mặc.
Hôm qua, thân thích(kinh nguyệt) của nàng vừa mới đi.
Hôm nay, nàng cảm thấy eo mình sắp rụng ra rồi.
“Đến ăn sáng đi đã, anh đã chuẩn bị cho em hết rồi, mọi thứ đều ở đây.” Diệp Mặc chỉ bữa sáng ở trên bàn rồi nói.
“Được rồi, em không trang điểm nữa vậy, dù sao cũng phải che mặt.”
Nàng đi rửa mặt, rồi thay một bộ quần áo bình thường, sau khi ăn xong bữa sáng, liền đi lấy mũ và kính râm.
Lúc này, dì Vân cũng đã đến, hai người nhờ dì Vân chiếu cố hai đứa nhỏ.
“Đi đi, đi thôi.”
Diệp Mặc cầm vali đi theo nàng xuống dưới.
“Mới tám rưỡi thôi, vẫn sớm mà.”
Chờ lên xe, Diệp Mặc nhìn đồng hồ, thời gian vẫn còn dư dả.
Tô Ngọc Tình thấy thế cũng nhẹ nhàng thở ra.
Lần trước Diệp Mặc tiễn chị Mạn Ny ra sân bay cũng không tốn quá nhiều thời gian, hôm nay vẫn còn nhiều thời gian, nên khẳng định là sẽ kịp.
“Lát nữa đến sân bay anh không cần phải xuống xe tiễn em đâu, chỗ đó nhiều người, lại rất dễ bị chụp trộm. Anh yên tâm đi, chờ em lên máy bay thì em sẽ báo cho anh biết, khi đến nơi thì em lại gọi điện báo cho anh.”
“Ừm được.”
Chưa đến chín rưỡi, Diệp Mặc đã đưa nàng đến sân bay, rồi đưa mắt nhìn nàng tiến vào trong.
Diệp Mặc trở về nha, mang hai đứa nhỏ đi đến biệt thự Hồ Phỉ Thúy.
Sau đó Diệp Mặc lại đi đến phòng làm việc một mình, hắn mở tài khoản đầu tư cổ phiếu đã lâu không vào ra.
Diệp Mặc bắt đầu xem thị trường chứng khoán ở trong nước, rồi chọn mua vài loại cổ phiếu có tốc độ gia tăng nhanh nhất.
Lần này, Diệp Mặc không muốn thao tác nhiều như lần trước nữa, cho nên hắn cách một thời gian mới làm vài giao dịch, còn thời gian rảnh rỗi thì làm thủ công và luyện tập nhạc cụ, sau đó biên tập video rồi up lên.
Buồi chiều, Diệp Mặc nhận được điện thoại báo bình an của Tô Ngọc Tình.
Chạng vạng tối, Diệp Mặc quay trở lại biệt thự, rồi mang hai đứa nhỏ về phòng làm việc.
Dù sao cha mẹ cũng đã cao tuổi, để hai người họ chăm sóc cả đêm thì không hay lắm, cho nên Diệp Mặc tự chiếu cố hai đứa nhỏ là tốt nhất.
Diệp Mặc cũng không ngủ, xào hết chứng khoán thị trường trong nước, thì Diệp Mặc bắt đầu chuyển sang nước ngoài.
Thị trường nước ngoài thì Diệp Mặc giao dịch nhiều hơn, từ 10 triệu tiền vốn, đến khi tan chợ thì Diệp Mặc đã kiếm được 20 triệu USD.
Đương nhiên Diệp Mặc có thể kiếm được nhiêu hơn, có điều Diệp Mặc không muốn làm cho người khác chú ý, cho nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn.
Diệp Mặc còn mua không ít cổ phiếu thua lỗ để mê hoặc người khác.