“Sau này, gọi nó là Tiểu Ái đi!”
Diệp Mặc lại hàn huyên với Tiểu Ái một lúc, sau đó hắn mới ôm hai đứa bé đi xuống nhà, lại liên hệ với công ty quản lý khu biệt thự, nhờ họ gọi người đến quét dọn và sửa sang lại cả căn biệt thự, cây cối hoa cỏ trong vườn cũng cần cắt tỉa . . .
Buổi chiều, Diệp Mặc trở về phòng làm việc, làm vài món đồ thủ công, chỉnh sửa video rồi up lên Tik Tok, sau đó liền mở live stream.
Hơn tám giờ, Diệp Mặc kết thúc, ngồi chơi với hai đứa bé, đồng thời cũng gọi trí tuệ nhân tạo ra.
“Nơi nào cũng có thể xâm nhập thật à?”
“Đương nhiên!”
“Vào được tổng bộ của FBL không?” (FB gì thì ai cũng hiểu nhỉ, tác không dám viết nên đã viết lái đi.)
“Đã vào! Ngài muốn xem cái gì?”
“. . .”
“Vậy. . .NASA thì sao?”
“Quá đơn giản!”
“Tinh Liên thì sao? Có thể xâm nhập không?”
“Không có vấn đề!”
Một lát sau, Diệp Mặc đã có chút mờ mịt, cái Siêu Não này lợi hại đến mức không thực tế, nó muốn đi đâu thì đi đó, muốn vào chỗ nào thì vào chỗ đó, nói vào là vào, không cần chờ đợi gì cả.
Có điều, nó lợi hại như vậy, hắn lại có thể sử dụng vào việc gì đây?
Xâm nhập những chỗ đó, cũng hoàn toàn vô nghĩa mà!
Diệp Mặc suy nghĩ một chút thì đã có một ý nghĩa.
“Tiểu Ái. . .cô có thể diều tra tội phạm không?”
Nếu đã là trí tuệ nhân tạo có thể xâm nhập toàn bộ mạng lưới internet, vậy chứng tỏ nó có thể tiến vào tất cả kho dữ liệu, camera, điện thoại di động. . ., nó có thể thua thập tất cả số liệu, như vậy, liền có thể phân tích và tìm hiểu được tin tức của tội phạm.
Giống như hoạt động càn quét tệ nạn xã hội gần đây vậy, bọn họ chỉ cần giám sát số liệu thanh toán, lại khóa chặt một số khách sạn cao cấp, liền có thể dễ dàng bắt được một đám buôn bán mại dâm.
Đạo lý cũng giống như vậy.
Đương nhiên, hắn không có hứng thú gì đi bắt mấy tên chơi gái cả, đàn ông tội gì làm khó đàn ông chứ, hắn càng để ý đến đám tội phạm như lừa đảo qua mạng, bắt cóc tống tiền này, thậm chí nghiêm trọng hơn nữa là giết người, và cả tội phạm tình dục nữa. . .
“Có thể!” Trí tuệ nhân tạo lên tiếng: “Bắt đầu thu thập số liệu. . .Đang phân tích. . .”
Diệp Mặc đợi một lúc vẫn chưa thấy có kết quả, liền đoán là có thể sẽ cần một thời gian, cho nên mở miệng hỏi: “Có thể đặc biệt giám sát người nào đó không?”
“Có thể!”
Diệp Mặc nghĩ nghĩ, rồi nói: “Vậy tìm cho tôi một người, Trần Thiên Hạo!”
Thật sự không phải do hắn thù dai, chỉ là không có nhân tuyển nào tốt hơn, hắn ngại không muốn đi giám sát những người khác, nghĩ đi nghĩ lại thì vị sư huynh này của đội trưởng Đường là thích hợp nhất.
“Tìm được rất nhiều người tên Trần Thiên Hạo, tôi cần nhiều tin tức hơn. . .Đã tìm được, định vị thành công, đã xâm nhập được điện thoại di động, đang sao chép số liệu…”
Diệp Mặc kinh ngạc nói: “Nhanh thế? Có thể biết bây giờ anh ta đang làm gì không?”
“Có thể, đã bật microphone. . .”
. . . . . .
Đế Kinh.
Trong một khách sạn cao cấp.
Trần Thiên Hạo tắm rửa sạch sẽ, nằm thoải mái ở trên giường.
Trong phòng, ánh đèn tối tăm, chỉ có chiếc đèn màu hồng ở trên đầu giường là đang phát sáng, khiến cho bầu không khí rất mập mờ.
Một bên còn có tiếng mặc quần áo xào xạc.
Sau đó, cùng với tiếng bước chân vang lên, là một bóng người uyển chuyển đi đến, trên người mặc một bộ cosplay cảnh sát, trên đầu còn có mũ, gương mặt được trang điểm khá đậm, lộ ra vẻ yêu diễm và vũ mị.
Ừng ực!
Ánh mắt Trần Thiên Hạo quét qua, roi vào đôi chân nở nang săn chắc được bao bọc bởi đôi tất đen kia thì không nhịn được mà nuốt một ngụm nước miếng.
Lại hướng lên trên, lướt qua chiếc váy vô cùng ngắn kia, rơi vào đường cong kinh người ở trước ngực, thì anh ta lại trợn tròn mắt lên.
Cực phẩm!
Trần Thiên Hạo tán thưởng một câu, kích động mà ngồi bật dậy.
Anh ta về nước lâu như vậy rồi, rốt cuộc cũng lục lọi được con đường, thế mà tài nguyên trong nước lại không hề kém nước ngoài chút nào, ăn chán đồ nước ngoài rồi, thỉnh thoảng ăn đồ trong nước cũng ngon phết.
Chỉ là giá cả hơi đắt một chút, nhưng cũng không sao, chút tiền này anh ta vẫn bỏ ra được.
“Vội cái gì, nằm xuống đi, nằm sấp.” Cô gái đi qua, đè bàn tay không an phận của anh ta lại, lườm một cái rồi lại nói: “Em đấm lưng cho anh trước nhé.”
“Được được!”
Trần Thiên Hạo vui cười hớn hở, quay người nằm xuống: “Mỹ nữ, nhà em ở đâu?”
Anh ta nói rất nhiều, hỏi rất nhiều, chẳng mấy chốc đã thành thân quen.
Cô gái nằm xuống, dán vào bên tai anh ta, thổi khí: “Anh, anh thật hài hước, em rất thích anh nha, hay là ở lại qua đêm đi, không đắt đâu, chỉ 8000 thôi! Đợt lát nữa em sẽ phục vụ anh thật tốt! Anh muốn thế nào cũng được nha!”
Trần Thiên Hạo sảng khoái đáp ứng: “Được! Anh đây không thiếu tiền!”
“Anh! Anh thật tốt nha! Anh chờ một chút, em đi lấy thứ này.”
“Được được được!”
Trần Thiên Hạo liên tục đáp lời, anh ta hưng phấn đến mức mặt đỏ bừng cả lên, toàn thân đều muốn bay lên, như cảm giác lên thiên đường, những chuyện xảy ra tiếp theo, cũng đúng là để cho anh ta có một loại cảm giác cực kỳ mỹ diệu giống như được lên thiên đường.