“Giả thiết là, nếu người này thật sự là sinh vật siêu trí tuệ nào đó, cũng chính là người ngoài hành tinh như anh nói, vậy người này có mục đích gì?”
Trác Tâm Nghiên khoanh tay trước ngực, bắt đầu suy tư.
Lăng Phi nghĩ nghĩ, nhún vai một cái, bất đắc dĩ nói: “Chuyện này. . .tôi làm sao mà biết được, có thể là không thích hành vi phạm tôi của nhân loại thôi.”
“Cũng có đạo lý!” Trác Tâm Nghiên mỉm cười.
Nàng làm nghề này, cho nên mới biết lòng người ghê tởm đến mức nào, nếu thật sự có người ngoài hành tinh gì đó, có lẽ sẽ không thích thật.
“Anh khẳng định là, kỹ thuật hiện giờ của nhân loại không làm được chuyện này?” Trác Tâm Nghiên suy tư một lát, lại hỏi: “Ý tôi là, có thể có người nào đó bỗng nhiên phát minh ra một loại kỹ thuật mới, có thể làm được tất cả những chuyện này không?”
Lăng Phi bật cười, lắc đầu nói: “Người nào? Trên thế giới này nào có người như thế chứ, e rằng Einstein sống lại cũng không làm được đâu, phát triển kỹ thuật là cần cả một quá trình, không thể nào bỗng dưng tạo ra một kỹ thuật mới được.”
Trác Tâm Nghiên hơi nhíu mày: “Vậy sao? Vậy. . .vậy Diệp thủ phủ thì sao?”
Lăng Phi khẽ giật mình, bỗng nhiên lắc đầu: “Diệp thủ phủ? À, vẫn kém xa lắm!”
Đúng là vị Diệp thủ phủ kia rất trâu bò, kỹ thuật hacker lợi hại hơn anh ta nhiều, có thể nói là đệ nhất thế giới, lại còn có IQ cực cao, Đông Đằng kia cũng rất ghê gớm.
Nhưng mà, anh ta không tin Đông Đằng kia có thể làm ra được loại trí tuệ nhân tạo này, bởi vì đây căn bản không phải là thứ mà nhân loại bây giờ có thể làm ra được.
Tối thiểu nhất cũng phải vài chục năm nữa thì mới có khả năng.
“Tại sao cô lại nhắc đến anh ta? Đúng là anh ta rất lợi hại, nhưng vẫn chưa đến trình độ này đâu! Cô nghĩ nhiều rồi, cho rằng anh ta làm ra loại pin kia, thì không gì không làm được à?”
“Tôi nói như vậy!” Trác Tâm Nghiên cười nỏi: “Là bởi vì tôi đã suy nghĩ rồi, không có bất cứ ai ngoài anh ấy cả, anh ấy là người có thể nhất.”
Nếu như muốn nói đến người thông minh nhất mà nàng từng gặp, vậy không phải vị Diệp thủ phủ này thì không còn ai khác.
Lần trước, khi ở Hoa Thiên nàng cũng đã được chứng kiến rồi, kỹ thuật máy tính của anh ấy quá kinh khủng, có thể nói là không có đối thủ luôn.
Sau khi về nhà, nàng lại nghe được từ miệng em gái vài thứ, nàng biết vị này mới là người chủ đạo trong việc nghiên cứu những loại thuốc mới kia của Thần Châu.
Vị này, không chỉ là siêu cấp thiên tài, mà còn là nhà sinh vật học đứng đầu thế giới này, loại thuốc kéo dài tuổi thọ mà anh ấy nghiên cứu ra đã oanh động toàn câu, hàm lượng kỹ thuật cũng đã vượt thời đại.
Thậm chí nàng còn nghi ngờ, kỹ thuật pin và chip của Đông Đằng, có khả năng là do anh ấy nghiên cứu ra.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của nàng, tạm thời vẫn chưa chứng thực được.
Lăng Phi liên tục khoát tay: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”
Trác Tâm Nghiên mỉm cười, không nói gì nữa, mà tiếp tục xem tài liệu.
Rất nhanh, bọn họ nhận được tin từ cấp trên, phải giữ bí mật tất cả những gì xảy ra tối nay, không được tiết lộ ra ngoài.
Hai giờ sáng.
Diệp Mặc kết thúc live stream.
Hắn đi xem hai đứa bé đang ngủ say, lại pha một chén trà rồi ngồi xuống, leo lên một số diễn đàn hacker của nước ngoài để xem tình hình.
Chuyện này quá oanh động, toàn bộ thế giới đều đang thảo luận về nó.
Nào là người ngoài hành tinh, người dưới lòng đất. . . tất cả các loại suy đoán đều xuất hiện, Diệp Mặc nhìn thấy cũng chỉ mỉm cười chứ không thèm đẻ ý.
Sau đó, hắn lại xem các website cổng thông tin lớn trên thế giới, cũng có vài tin tức tương quan, nhưng lại không hot, dường như là bị ép xuống, hắn suy nghĩ một chút thì thấy cũng đúng, chuyện này quá ly kỳ, chính phủ nhất định sẽ ép xuống.
Sau đó, Diệp Mặc lại xem một chút, đúng là cảnh sát không hề nhàn rãi.
Như vậy thì hắn cũng đã đạt được mục đích.
Tuy rằng tội phạm là bắt không hết, nhưng bắt càng nhiều thì thế giới này càng tốt đẹp hơn một chút.
Diệp Mặc xem một lát, rồi đi ra chơi cờ, xem bệnh án, làm thiết kế. . .
“Sau này phải mua thêm đồ dùng trí năng đi, như vậy thì không cần tự mình làm nữa.”
Diệp Mặc còn định đổi nguyên bộ nội thất trong nhà thành đồ trí năng luôn.
Buổi sáng, chờ bọn nhỏ tỉnh dậy, Diệp Mặc mở tủ quần áo để tìm quần áo thì phát hiện ra một túi quần áo trong đso, lúc này hắn mới nhớ, đây là quần áo của Lạc tiểu thư đã để ở đây, nàng vẫn chưa lấy về.
“A! Quần áo của Lạc tiểu thư.”
Đêm hôm đó, Lạc tiểu thư ngủ thiếp đi trên ghế sa lon, nên đã ở lại một đêm, ngày hôm sau thì tắm rửa, quần áo thì để lại đây.
Hắn giặt xong, phơi khô rồi đặt vào trong này.
Nhắc đến Lạc tiểu thư thì mới nhớ, dạo gần đây nàng lại cày tiền không ít, tất cả đều tại Vũ Đình, có ít tiền liền muốn khoe khoang, ngày nào cũng cày tiền cho hắn, sắp sửa đã uy hiếp vị trí thứ ba của Lạc tiểu thư, cho nên Lạc tiểu thư liền cày tiền theo, khiến cho hắn cạn lời.
Đây đều là nợ nha, hắn đều phải trả mà.
Lần trước đã làm một cái dây chuyền phỉ thúy để tặng cho mẹ Lạc, xem như trả nợ, bây giờ thì lại nợ nhiều hơn.
“Hỏi xem nàng có rảnh không thì qua lấy, hoặc là mình mang qua cũng được.”
Dù soa cũng là quần áo của người phụ nữ khác, lại còn có quần áo lót nữa, nếu để lại đây mà chẳng may. . . vậy không thích hợp lắm, tốt nhất là trả sớm thì hơn.
Diệp Mặc mở Wechat, gửi vài tin nhắn cho Lạc tiểu thư.