“Sếp Lạc!”
Lạc Băng Nhan vừa cầm hợp đồng, chuẩn bị ký tên thì liền nghe thấy có người gõ cửa.
“Ông chủ La, chờ tôi một lát!”
Nàng đứng dậy đi qua.
La Diêm Lương mỉm cười, thưởng thức bóng lưng thướt tha khiêu gợi của người ngọc, lại liếc mắt nhìn người thanh niên bên cạnh, con ngươi đảo một vòng, giống như là đang có ý đồ ý đó.
Anh ta vừa định mở miệng, thì chỉ thấy người thanh niên cũng đứng lên.
“Tôi đi vệ sinh!” Thanh niên mỉm cười, trực tiếp đi ra ngoài.
La Diêm Lương nhỏ giọng cười nhạo: “Tên nhãi này, tám phần là thận yếu.”
Tên nhãi này rất đẹp trai, trẻ tuổi nhiều tiền, nên sẽ không thiếu phụ nữ, ngày đêm vất vả, sao thận có thể tốt được.
Có điều, tên nhãi này đúng là một mục tiêu rất tốt, không chỉ có tiền mà còn có cả danh tiếng nữa, chỉ cần có thể kéo tên nhãi này xuống nước, mình liền có thể ra ngoài nói khoác, cầm thanh danh của tên nhãi này để tuyên truyền, đến khi đó còn sợ không lấy được tiền sao!
Mấu chốt là, người trẻ tuổi rất dễ lừa, không tinh khôn như đám hồ ly tinh kia.
La Diêm Lương ngửa mặt lên, hai chân bắt chéo, bắt đầu suy nghĩ biện pháp kéo tên nhãi kia xuống nước.
Một lát sau, cùng với tiếng giày cao gót vang lên, người ngọc đã trở về, nàng vuốt váy rồi ưu nhã ngồi xuống.
“Ông chủ La, để ông chờ lâu rồi.”
“Không có gì! Không có gì!” La Diêm Lương vội vàng khoát tay, cười nhiệt tình nói: “Vậy. . .vậy ký hợp đồng thôi nhỉ!”
“Được!”
Lạc Băng Nhan cầm hợp đồng lên, lại cầm bút ở trên bàn, ký tên lên, lại lấy thêm con dấu ra, ấn xuống mực, rồi định đóng dấu lên.
“Lạc tiểu thư, chờ một chút!”
Lúc này, nàng khẽ giật mình khi nghe thấy giọng nói của Diệp tiên sinh vang lên, ngạc nhiên nhìn qua.
La Diêm Lương ở đối diện cũng ngây người.
Lạc Băng Nhan hơi chau mày, trên gương mặt xinh đẹp lạnh lẽo kia đã hiện lên một vệt hoang mang.
“Diệp tiên sinh, có chuyện gì sao?”
Diệp tiên sinh muốn ngăn cản mình ký bản hợp đồng này sao?
Thế nhưng mà, đây chỉ là một bản hợp đồng rất bình thường thôi mà, chỉ là hai công ty hợp tác thôi, mà bên pháp vụ cũng đã xem qua rồi, không hề có vấn dề, mà số tiền liên quan cũng không nhiều.
La Diêm Lương cũng nghi ngờ nói: “Ông chủ Diệp, anh đây là. . .?”
Diệp Mặc đi qua, thản nhiên ngồi xuống: “Theo tôi, thì không cần thiết phải ký hợp đồng nữa đâu.”
“Ông chủ Diệp, anh có ý gì?”
Mặt La Diêm Lương đã đen lại, có chút không vui nói: “Đây chính là chuyện của tôi và sếp Lạc, không có quan hệ gì với ông chủ Diệp anh mà.”
Lạc Băng Nhan nghiêng người qua, nhỏ giọng nói: “Hợp đồng không có vấn đề.”
Diệp Mặc cười nói: ‘Không phải vấn đề về hợp đồng.”
“Vậy thì là. . .?” Nàng càng khó hiểu hơn.
Diệp Mặc cười nói: “Tôi vừa nói là, không cần phải ký hợp đồng nữa, ký cũng vô dụng thôi.”
La Diêm Lương trầm mặt, quát lạnh nói: “Ông chủ Diệp, anh đang nghi ngờ thực lực và uy tín của công ty chúng tôi sao?”
“Ông chủ Diệp, đừng trách tôi không khách khí, anh đang nghi ngờ nhân phẩm của tôi, chửi bới uy tín của công ty tôi đấy!”
Lạc Băng Nhan nghe thế cũng cau mày lại, nàng cũng cảm thấy những lời này của Diệp tiên sinh hơi quá, vị ông chủ La này cũng có chút thực lực, công ty văn hóa Diêm Lương kia cũng là một công ty rất lớn, uy tín không thành vấn đề.
Chẳng lẽ. . . Diệp tiên sinh đang ghen sao! Anh ấy không thích mình hợp tác với ông chủ La này sao?
Bỗng nhiên, trái tim của nàng bắt đầu đập loạn nhịp.
Ý nghĩ này để cho trái tim của nàng bắt đầu gia tốc, có một loại cảm giác tim đập như hươu chạy.
Chắc là vậy rồi, bằng không thì tại sao anh ấy lại ngăn cản mình ký bản hợp đồng này chứ!
Nhất định là anh ấy nhận ra vị ông chủ La này có ý đồ xấu xa với mình, cho nên . . .
Diệp tiên sinh thật sự là bá đạo nha!
Trông anh ấy rất lạnh lùng, nhưng thật ra lại rất quan tâm đến mình, chứ không hề lạnh lùng chút nào.
Lạc Băng Nhan càng nghĩ thì lại càng khẳng định ý nghĩ này.
Nàng ngước đôi mắt xinh đẹp lên, nhìn vào gương mặt anh tuất bất phàm kia, trái tim đã đập loạn, nỗi vui sướng và hân hoan đã không thể đè nén được.
“Vậy. . .vậy thì không ký nữa!” Nàng khẽ cắn môi một chút, mở miệng nói nhỏ, lại nhìn về phía ông chủ La kia, áy náy nói: “Ông chủ La, rất xin lỗi!”
“Sếp Lạc, cô. . .”
La Diêm Lương nghe thấy thế liền ngẩn ngơ, còn có chút không thể tin nổi.
Bàn bạc xong xuôi rồi, nói không ký liền không ký nữa?
Có ai làm ăn như vậy không?
Vị sếp Lạc này, đầu óc có vấn đề à?
Anh ta siết chặt nắm đấm, khuôn mặt cũng tái nhợt, cố lắm mới không phát tác.
Vì bản hợp đồng này, anh ta đã phải tự mình chạy đến đây, kết quả là chỉ nhận được sự nhục nhã!
La Diêm Lương cố nén cơn giận, quát nhẹ: “Sếp Lạc, sao cô lại làm ăn như vậy chứ! Chuyện này không phải chỉ nói một câu xin lỗi là có thể giải quyết.”
“Chuyện này. . .” Khóe môi Lạc Băng Nhan hơi há ra, nàng cũng thấy hơi xấu hổ.
Chuyện lần này, đúng là lỗi của nàng.