“Giải quyết? Anh muốn giải quyết cái gì?” Lúc này, Diệp Mặc lại mở miệng, hắn lạnh nhạt nhìn đối phương, rồi không khách khí mà nói: “Ông chủ La, không phải tôi nghi ngờ nhân phẩm của anh, mà là anh căn bản không có nhân phẩm gì đáng nói cả.”
“Uy tín? Anh cũng không có đâu!’
“Anh. . .”
La Diêm Lương giận tím mặt mà đứng bật dậy, khuôn mặt đã hơi méo mó vì tức giận đến cực hạn.
“Họ Diệp, tôi không trêu chọc anh mà! Anh nói xấu tôi như vậy mà không thấy ngại à? Đường đường là Diệp thủ phủ mà lại là người như vậy à? Được, anh nhiều tiền, tôi không thể trêu vào, được rồi chứ!”
“Ông chủ La, tôi có nói xấu anh không, chính bản thân anh biết thôi!”
Diệp Mặc lạnh lùng nhìn qua: “Lúc nãy, tôi đã tìm hiểu về anh rồi, không tra thì không biết, tra ra thì mới giật mình mà.”
“Cái gì? Anh điều tra tôi?”
La Diêm Lương nghe thấy thế nhất thời giật mình, trong mắt lóe lên một tia bối rối.
Nhưng rất nhanh, đã khôi phục bình thường.
Tên nhãi này chỉ hù dọa mình thôi! Tên này chỉ đi ra ngoài một lát thì có thể điều tra ra thứ gì chứ, chỉ là tìm người hỏi vài câu thôi, có lẽ có thể hỏi được vài điều về mình, nhưng khẳng định là vẫn không rõ ràng lắm.
La Diêm Lương hít nhẹ một hơi, giả bộ như trấn định mà ngồi xuống ghế: “Điều tra thì điều tra, tôi không sợ! La Diêm Lương tôi là một thương nhân chân chính, chẳng có gì phải sợ cả! Trái lại thì anh thử nói xem, anh đã điều tra ra thứ gì rồi?”
Lạc Băng Nhan ở bên cạnh cũng nhíu mày lại.
Lúc này, Diệp tiên sinh lại không đi vệ sinh, mà đi tìm người điều tra ông chủ La này sao?
Vậy cũng không phải bởi vì ghen nên mới ngăn cản mình ký hợp đồng, mà là vì ông chủ La này có vấn đề thật sao?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, thì nàng liền sửng sốt, khuôn mặt trắng nõn lập tức đỏ bừng lên, lại e lệ cúi đầu xuống.
Uổng công nàng đắc ý và kích động, không ngờ lại là do nàng hiểu lầm, suy nghĩ nhiều mà thôi.
Cũng may là Diệp tiên sinh không nhận ra tâm tư của mình, bằng không thì cũng quá xấu hổ rồi.
“Ông chủ La, anh tự xưng là có tài sản trăm tỷ, nhưng tất cả đều là chém gió, thật ra anh không có bao nhiêu tiền cả, với lại, anh cũng đã tiêu hết tiền trong tay rồi, còn vay mượn rất nhiều, nợ nần rất nhiều nữa.”
“Từ xưa đến nay, anh chưa bao giờ là một kẻ giàu có cả, anh chỉ là một tên lừa đảo thôi, tiền anh làm giàu cũng là lừa gạt mà có, anh gài bẫy người ta, ngụy tao giấy chứng nhận bất động sản, lừa được hơn một tỷ.”
“Hiện giờ, anh thấy chuyện sắp bại lộ, tiền cũng không trả nổi, cho nên mới lập một âm mưu khác, chế tạo xe cái gì đều là giả, đều là gạt người thôi.”
“Có điều, bản lĩnh nói lão của anh cũng không nhỏ, thế mà lại thật sự lừa được không ít tiền, chắc cũng được hơn 200 triệu rồi nhỉ!’
“Anh thật sự cho rằng tôi không nhận ra cái hạng mục này là giả à, lần đầu tiên nhìn thấy tôi đã nhận ra rồi, nào có ai chế tạo xe mà còn chém gió đến tận trời như anh chứ, có làm được loại xe đó mới là lạ đấy.”
“Anh. . .”
Ngay từ đầu, La Diêm Lương còn thấy hơi tức giận, còn định mở miệng phản bác, nhưng mà sau đó, sắc mặt anh ta đã cứng đờ, rồi từ từ chuyển sang tái nhợt.
Trong hai con mắt trợn trừng trừng kia đã tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Tại sao tên nhãi này lại biết tất cả mọi chuyện, lại còn biết rõ ràng như vậy nữa?
Trái tim của anh ta từ từ chìm xuống, chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng, liền rùng mình một cái.
Tay của La Diêm Lương đã run rẩy.
Anh ta nhìn người thanh niên trước mặt với ánh mắt tràn đầy hoảng sợ.
Theo lý mà nói, người bên thành phố này không biết chuyện của anh ta mới đúng, tại sao tên này lại biết được?
Chỉ vài phút ngắn ngủi, tên này có thể điều tra kỹ càng như vậy rồi sao?
Thủ đoạn như vậy, quả thật là không thể tưởng tượng nổi!
“Ông chủ Diệp, tôi không hiểu anh đang nói cái gì, những chuyện anh vừa nói không quan hệ gì đến tôi cả, anh đừng nói lung tung nữa!’ La Diêm Lương cố gắng trấn định lại, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, còn có cả một vệt bối rối không thể che đậy.
Lạc Băng Nhan nhìn cảnh này thì không khỏi sửng sốt.
Xem ra, những gì Diệp tiên sinh vừa nói đều là thật, ông chủ Là này là một tên lừa đảo thật!
Thế nhưng mà, vì sao Diệp tiên sinh lại biết rõ ràng như vậy?
“Thật không? Vậy thì chẳng mấy chốc anh sẽ hiểu thôi, tôi đã báo cảnh sát thay cho những người bị anh lừa gạt rồi, tôi nghĩ rằng chẳng mấy chốc cảnh sát sẽ đến công ty của anh thôi, mà công ty của anh cũng có rất nhiều vấn đề đấy, vấn đề thuế má còn rất nghiêm trọng đấy, tôi nghĩ cảnh sát và bên thuế sẽ chiếu cố anh thật tốt thôi.”
Diệp Mặc mỉm cười, dùng ánh mắt nghiền ngẫm mà nhìn đối phương: “Chỉ sợ là bây giờ anh muốn chạy cũng không kịp rồi, anh vẫn nên về sớm một chút, chuẩn bị đầu thú đi thì hơn! Có lẽ chủ động đầu thú sẽ có thể được khoan dung đấy.”