“Cái. . .cái gì?” La Diêm Lương bị dọa cho run rẩy, sợ đến mức hồn bay phách tán.
“Họ Diệp, mày. . .thằng chó này!”
La Diêm Lương đứng bật dậy, tức giận mắng một câu, lại phẩy tay áo một cái, rồi hốt hoảng rời đi, khi ra đến cửa còn bị trượt chân ngã dập mông xuống đất, chắc là do sàn nhà bóng quá mà.
“Mẹ kiếp!” La Diêm Lương tức giận mắng to, xoay người bò dậy, chật vật chạy ra ngoài.
Lạc Băng Nhan nhìn thấy thế thì cười khúc khích.
Bình thường ông chủ La này rất uy phong, thường xuyên ra vào các bữa tiệc hào môn quý tộc, còn tự xưng tài sản trăm tỷ, lái xe sang trọng vài chục triệu, nhưng hôm nay lại chật vật và nực cười như vậy!
“Tôi biết ngay là người này có chút vấn đề mà!” Chờ người đi xa, nàng mới quay người, nhìn về phía Diệp Mặc, nói: “Tôi còn tưởng rằng người này chỉ là quen khoác lác và phóng đại lợi ích thôi, thật sự không ngờ lại là một tên lừa đảo, may mà có Hỏa Nhãn Kim Tinh của anh, bằng không thì tôi sẽ thua lỗ rồi.”
Nàng nói xong còn vỗ vỗ bộ ngực cao vút, lộ vẻ may mắn.
Vỗ được vài cái, sắc mặt nàng liền cứng đờ lại vì ý thức được không đúng, liền dừng lại ngay, cúi đầu nhìn thoáng qua, rồi mặt liền đỏ như trái táo chín.
Người khác vỗ ngực cũng không sao, cũng chỉ là động tác bình thường mà thôi, nhưng mà nàng vỗ thì lại khác, lại cực kỳ khiêu gợi, trêu chọc người khác.
Lạc Băng Nhan nghi ngờ hỏi: “Có điều, tại sao anh lại biết rõ ràng như vậy?”
Diệp Mặc mỉm cười, giải thích: ‘Hỏi vài người bạn thôi!”
Đương nhiên là mấy người bạn này không tồn tại, hắn chỉ cần để Siêu Não đi điều tra một chút là rõ ràng ngay.
“A!” Lạc Băng Nhan gật đầu, nàng cũng không nghi ngờ gì.
Nàng nhìn vào Diệp Mặc, mặt đầy mong đợi mà nói: “May mà có anh ở đây, hay là. . .chúng ta đi ăn bữa cơm đi! Cũng đến giờ cơm rồi!”
“Được!”
“Còn nữa. . .” Bỗng nhiên, ánh mắt nàng lóe lên một tia xấu hổ, e lệ, dường như có chút xấu hổ, nói không nên lời.
Diệp Mặc kinh ngạc nói: “Sao vậy?”
“Thật ra. . .cũng không có gì!”
Nàng khẽ hít một hơi, cuối cùng lấy hết can đảm.
Thật ra thì cũng không có gì thật, bản thân nàng cũng coi như khá thân với Diệp tiên sinh, còn được anh ấy khám bệnh cho, đo đạc cơ thể, làm quần áo cho nàng, nàng còn từng ngủ ở nhà anh ấy, cho nên cũng không có gì phải xấu hổ cả.
Người phụ nữ kia có, nàng cũng muốn có, người phụ nữ kia có thể mở miệng, sao nàng lại không làm được!
Cha nói rất đúng, da mặt nàng rất mỏng, không biết tranh giành, không bằng người phụ nữ kia!
“Đúng rồi, tôi nghe vị Kỷ tiểu thư kia nói là anh đã vẽ cho cô ấy một bức tranh à? Vậy anh cũng vẽ cho tôi một bức tranh nhé!” Nàng bĩu môi, cười xinh đẹp nói, khi nhắc đến vị Kỷ tiểu thư kia thì còn lộ ra vài phần thân thiện, giống như là rất thân quen, quan hệ rất thân thiết vậy.
Tuy rằng trong lòng nàng hơi khó chịu, nhưng cũng không thể biểu hiện ra được, như vậy sẽ khiến cho Diệp tiên sinh cảm thấy nàng là một người phụ nữ ghen tị mạnh mẽ, nàng phải giữ gìn hình tượng tốt đẹp của mình mới được.
“A! Chuyện này. . .” Diệp Mặc hơi ngơ ngác một chút, lại hơi xấu hổ.
Hắn vẽ tranh cho Kỷ tiểu thư, đó là vì bản thân Kỷ tiểu thư cũng học thứ này, hai người có cùng sở thích, có thể trò chuyện với nhau, sau này lại vẽ cho Tần tiểu thư, đó là bởi vì Kỷ tiểu thư mở miệng, mà hắn lại không tiện từ chối.
Tuy rằng hắn rất chuyên nghiệp, khi vẽ có thể bảo trì bình tĩnh, nhưng chung quy thì đó cũng là một loại tra tán, cảm giác đó hoàn toàn không tốt chút nào.
“Không được sao?” Lạc Băng Nhan khẽ giật mình, ánh mắt liền ảm đạm đi vài phần.
Xem ra, trong mắt Diệp tiên sinh, mình còn không bằng vị Kỷ tiểu thư kia rồi!
Cũng đúng, bản thân mình chỉ đứng thứ ba trên bảng mà thôi, không có tiền có thế như vị Kỷ tiểu thư kia!
“Không phải, cũng được!” Diệp Mặc hơi đau đầu.
Nếu Kỷ tiểu thư không nói với nàng, thì mình còn có thể từ chối, nhưng mà đã nói rồi, mình thật sự không từ chối được.
“Vậy thì tốt quá!” Nàng nhất thời nhoẻn miệng cười, đứng bật dậy nói: “Đi thôi! Chúng ta đi ăn cơm trước! Vẫn chưa tan làm? Không sao, tôi là tổng giám đốc, tôi quyết định tan làm luôn, Lâm Khê, em không cần đưa chị đi, chị đi ăn cơm với Diệp tiên sinh, chiều cũng không đến công ty đâu.”
“Cái gì? Không đến á?” Lâm Khê giật mình, sắc mặt lại trở nên cổ quái.
Sếp Lạc nhà mình lại vì một người đàn ông mà không thèm đi làm, không thèm để ý đến sự nghiệp, quá đọa lạc rồi!
Lâm Khê tiến đến bên tai Lạc Băng Nhan, nhỏ giọng nói: “Sếp, chị phải tiết chế một chút! Vì sức khỏe của hai người, phải chú ý một chút, điều độ thôi.”
Buổi chiều không đi làm, chắc chắn là hẹn hò rồi, sau đó yêu đương cuồng nhiệt thôi, hai người lâu không gặp nhau rồi, nhất định là củi khô gặp lửa lớn, đại chiến ba trăm hiệp, sợ là giường cũng bị sập nữa, chậc chậc chậc!
Tình cảnh đó. . .
“Em nghĩ cái gì thế?” Khóe miệng Lạc Băng Nhan co lại, tức giận mà lườm qua.
Thấy Lâm Khê cười hì hì, thì nàng lại bất đắc dĩ.
Lần trước, nàng ở lại nhà Diệp tiên sinh một đêm, nên cũng hết đường chối cãi, mặc kệ là Lâm Khê hay là cha mẹ thì đều không tin nàng, nàng cũng lười giải thích, nằm ngửa, nhận.