Lạc Băng Nhan: “Đi đây! À đúng rồi, em để quần áo trên xe đúng không? Đưa cho chị, lát nữa chị tự cầm về nhà luôn.”
“Được rồi!”
Lâm Khê đưa hai người đi xuống, lại lấy quần áo đưa cho Lạc Băng Nhan, rồi đưa mắt nhìn xe rời đi.
“Sếp Lạc nhà mình cũng không dễ dàng nha!”
Lâm Khê lắc đầu, lẩm bẩm vài câu, rồi mới đi lên.
Hơn 12 giờ, cơm nước xong xuôi, Diệp Mặc lái xe đến nhà Lạc Băng Nhan.
“Bên này, nhà tôi ở tầng cao nhất!”
“Phượng Minh Uyển, khu biệt thự ở trung tâm thành phố, giá nhà rất đắt đỏ.
Tiến vào bãi đỗ xe, trực tiếp đi thang máy lên tầng cao nhất, Lạc Băng Nhan mở cửa, mời Diệp Mặc vào nhà.
Vừa vào cửa, Diệp Mặc đánh giá căn nhà này một chút, không hổ là căn nhà xa hoa nhất trung tâm thành phố, lại là tầng cao nhất nữa, quá khí thế mà.
“Thay dép đi, đôi này đi!” Nàng cúi người, mở tủ giày ra, chỉ vào một đôi dép kiểu nam: “Đây là tôi mua cho cha tôi, thỉnh thoảng cha mẹ tôi sẽ đến thăm, anh thử xem có thể đi được không?”
Nàng cầm dép, đặt ở trước mặt Diệp Mặc.
Người ngọc vẫn giẫm trên giày cao gót, khi ngồi xổm xuống thì mông càng lộ ra vẻ căng mềm.
Chiếc váy zip ngang hông lập tức căng cứng, nổi bật lên hình dáng đào mật hoàn mỹ và cực kỳ mê người.
Nàng thả dép xuống, dịu dàng nói: “Anh đi thử xem.”
Nàng vừa ngẩng đầu lên liền khẽ giật mình, tư thế này của nàng quá kỳ lạ, đầu của nàng vừa đúng đến hông của anh ấy, đập vào mắt chính là chỗ khiến người ta mơ màng.
Nàng liếc mắt nhìn qua, rồi vội vàng dời ánh mắt đi, trên khuôn mặt trắng noãn cũng đã đỏ bừng.
Nàng đứng dậy, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, lại lấy dép cho mình, vịn tường rồi nhấc đôi chân ngọc gợi cảm lên, tháo giày cao gót xuống, giẫm lên dép lê đi vào nhà.
“Anh ngồi trước đi, muốn uống chút gì không?”
Lạc Băng Nhan đi vào nhà bếp, mở tủ lạnh ra.
“Nước khoáng đi!” Diệp Mặc ngồi xuống ghế sô pha.
Hắn nhìn quanh một vòng, căn nhà cũng coi như sạch sẽ, chỉ là đồ đạc vứt lung tung thôi, như trên ghế sa lon còn có một đống quần áo, có lẽ là do nàng quá bận rộn chuyện công việc, cho nên không có thời gian dọn dẹp.
Lạc Băng Nhan nhìn thấy Diệp Mặc nhìn chằm chằm vào đống quần áo kia thì mặt đỏ lên vì xấu hổ.
Nàng cầm chai nước đi qua, vội vàng thu dọn một chút, còn nhỏ giọng giải thích: “Mấy hôm nay bận quá, không có thời gian thu dọn, nên mới chất đống ở đó! Đều là quần áo sạch cả!”
“Ừ!” Diệp Mặc mỉm cười, vì sợ nàng xấu hổ nên đã chuyển ánh mắt qua chỗ khác.
“Dạo này, thân thể vẫn tốt chứ?”
“Không. . . không có vấn đề gì! Vẫn rất tốt!” Nàng khẽ giật mình, lại nghĩ đến cái gì, cúi đầu liếc qua, trong mắt đã thấm ra một vệt xấu hổ.
Trước kia, mỗi khi mệt nhọc là nơi này sẽ đau, chuyện này đã quấy nhiễu nàng rất lâu, nhưng kể từ khi anh ấy khám cho nàng, lại dậy nàng thủ pháp mát xa kia, mỗi ngày đi ngủ nàng đều thoa một ít tinh dầu rồi mát xa một lượt, thế là không còn tái phát nữa.
Nàng mát xa lâu như vậy rồi, cho nên còn có một phát hiện, hình như thủ pháp đó còn làm cho nàng to hơn, làn da cũng trở nên đẹp hơn, tinh tế săn chắc và mềm mại hơn nhiều.
Chỉ cần chọc nhẹ vào một cái, da thịt non mềm như có thể ngắt ra nước, chứ chưa nói đến cảm giác co giãn kinh người kia.
“Vậy là tốt rồi! À đúng rồi, đồ cô mua đầu rồi?”
Diệp Mặc mỉm cười, đứng lên quan sát bốn phía.
Lạc Băng Nhan đưa tay chỉ vào một căn phòng: “Ở bên trong thư phòng, anh xem có thiếu thứ gì không?”
“Vậy tôi đi xem một chút.”
Diệp Mặc đi qua, mở cửa phòng, bên trong là một thư phòng được thiết kế xa hoa, trong góc tường còn có một số tài liệu để vẽ tranh, như giấy, thuốc màu. . . tất cả đều được chồng chất ở trong góc.
Diệp Mặc mở ra xem một chút, cũng khá đầy đủ, thứ gì cần đều có.
Diệp Mặc mở thuốc màu ra, pha xong rồi đi ra ngoài.
“Đủ rồi, chỉ là cô muốn vẽ ở đâu, thư phòng hay là . . .?”
“Thư phòng đi! Anh chờ một chút, tôi đi tắm!”
Nàng thu dọn quần áo xong, liền cầm cái dây chun lên để buộc mái tóc dài của mình lại, để lộ ra cái cổ thiên nga trắng như tuyết.
Nàng có một gương mặt nhọn xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo mà lóa mắt, còn có một vẻ lạnh lùng và cao ngạo, hoàn toàn là phong cách tổng giám đốc băng sơn, nhưng thật ra thì nội tâm của nàng lại đang vô cùng hoảng hốt, chạy tim nhỏ đang đập loạn như hươu chạy.
Nàng chưa từng làm chuyện nào to gan như vậy trong đời cả, phô bày cơ thể của mình cho một người khác giới xem, lại để cho người này vẽ xuống từng centimet một, chỉ cần nghĩ đến đây thôi cũng đủ khiến cho người ta mặt đỏ tim run rồi.
Nếu như không phải muốn tranh giành với họ Kỷ kia, thì nàng tuyệt đối sẽ không mở miệng.
Lạc Băng Nhan liếc mắt nhìn thư phòng một chút, thấy Diệp Mặc đã đi vào phòng, liền thở phào một hơi nhẹ nhõm, cơ thể căng cứng cũng thả lỏng hơn.