Nhưng chờ cúi đầu, nàng lại cắn đôi môi đỏ mọng, đôi mắt đẹp tươi sáng hơi híp lại, hiện ra những ánh nước lấp lánh, mang theo vài phần xấu hổ, lại có vài phần vũ mị.
Cũng không biết lát nữa anh ấy sẽ có phản ứng như thế nào, lần trước đo đạc cơ thể cho mình thì rất chuyên nghiệp, không có chút dị thường nào, nhưng lần này thì sao đây?
Đúng là vị Kỷ tiểu thư kia rất xinh đẹp, khí chất cũng rất đặc biệt, giống như một tiên tử không dính khói lửa trần gian vậy, dáng người còn rất đẹp, nhưng tuyệt đối không đẹp bằng mình, nàng vẫn luôn rất tự tin vào điểm này, cho dù là dáng người của Tô Thiên Hậu thì cũng chưa chắc đã hơn được nàng.
Người duy nhất có thể đè ép nàng, có lẽ cũng chỉ là vị Ninh tiểu thư kia mà thôi.
Sau khi khẩn trương, nàng lại thấy hơi chờ mong, muốn biết mình sẽ hấp dẫn đến đâu trong mắt của anh ấy.
Nàng hít một hơi thật sâu, rồi mới quay người đi vào phòng ngủ.
Từng món quần áo rơi xuống đất, dáng người hoàn mỹ của nàng đã lộ ra ngoài không khí, những đường cong kinh người kia, đủ để cho bất cứ người đàn ông nào mất hồn.
Nàng cúi đầu xuống, nhìn xuống bộ phận cơ thể đáng tự hào nhất của mình, trong mắt thấm ra một vệt xấu hổ.
Tay ngọc trắng muốt nhẹ nhàng chọc vào một cái, nó lại nảy ra, khóe môi nàng nhếch lên, nở một nụ cười đắc ý.
Nàng mang theo tâm tình lo lắng và kích động mà đi vào phòng tắm!
Ào ào!
Một lát sau, nàng liền đi ra, cầm khăn mặt lau khô thân thể, lại quấn một chiếc khăn tắm rộng rãi lên người.
Cộc cộc cộc!
Nàng nhẹ nhàng mở cửa, rón rén đi đến thư phòng, nàng lại hơi khẩn trương khi nhìn thấy cánh cửa khép hờ, sau khi hít sâu vài hơi, nàng mới mở cửa bước vào trong.
Vừa chạm vào ánh mắt kia, toàn thân nàng đã run lên như bị điện giật.
Nàng quay mặt qua một bên, không dám nhìn vào Diệp Mặc nữa, trên khuôn mặt trắng nõn của nàng cũng đã là một mảnh đỏ chói.
“Ngồi ở đây sao?”
Nàng nhìn hai bên một chút, đi đến trước một cái ghế băng, nhăn nhó vài cái rồi mới đưa tay kéo khăn tắm xuống.
Trong chớp mắt, cơ thể mềm mại của nàng lại run lên, một loại cảm giác tê dại khó nói lên lời đã bao trùm toàn thân của nàng, khiến cho trái tim nàng đập dồn dập, lại trở nên lười biếng bất lực, không chỉ là khuôn mặt, mà da thịt toàn thân nàng cũng đã đỏ lên, đã nóng bỏng lên.
Nàng cắn chặt môi đỏ, cố gắng ngồi xuống, rồi bày ra một tư thế bảo thủ nhất.
Một lúc lâu sau, nàng mới tỉnh táo hơn một chút, đầu óc cũng rõ ràng hơn lúc nãy nhiều, dường như chuyện này cũng không quá khó khăn lắm, sau khi thích ứng xong thì cũng không còn gì khó khăn nữa, nhất là hình như Diệp Mặc cũng hơi xấu hổ, chuyện này khiến cho nàng thấy dễ chịu hơn nhiều.
Nàng liếc mắt nhìn qua, nhìn thấy dáng vẻ tránh né của Diệp Mặc, thì trái lại còn cảm thấy thoải mái hơn, trong lòng cũng hơi đắc ý.
Sàn sạt!
Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ còn có tiếng bút vẽ va chạm trên mặt giấy, cùng với tiếng tim đập.
Lạc Băng Nhan thấy thoải mái và thả lỏng hơn rất nhiều.
“Cũng không biết sẽ vẽ như thế nào, nhưng nhất định sẽ rất đẹp.” Nàng nhếch môi, tràn đầy mong chờ.
Diệp Mặc ỏ đối diện thì giấu mình sau giá tranh vẽ, cố gắng không nhìn nàng quá nhiều.
Dựa vào trí nhớ của mình, hắn đã có thể vẽ được không sai chút nào.
Một lát sau, liền vẽ được bảy tám phần rồi, một người ngọc tuyệt sắc đã sôi nổi ở trên giấy, có thể nói là giống như đúc, dưới hiệu quả của ánh đèn, nó còn hiện lên một tia như mộng như ảo.
“Sắp xong rồi!”
Lạc Băng Nhan khẽ giật mình, kinh ngạc nói: “Nhanh như vậy sao?”
Nàng ngồi một lúc, liền cảm thấy tay chân đã hơi tê cứng rồi, nhưng lại không dám động đậy, chỉ là hơi dịch chuyển cái mông một chút xíu, thế mà cơ thể mềm mại đã run lên, mấy chỗ đẫy đã cũng có những gợn sóng mê người tràn lên.
Da thịt của nàng rất trắng, theo ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ, khiến cho cơ thể của nàng lại có hai màu trắng và vàng.
Diệp Mặc ngẩng đầu đánh giá một phen, lại sợ hãi thán phục với vẻ hoàn mỹ của nàng.
Sau khi thu nhiếp tinh thần, hắn lại tiếp tục vẽ tranh.
Đang vẽ vẽ, bỗng nhiên Diệp Mặc nghe thấy cái gì, hình như bên ngoài có tiếng gì đó, là có người đến, hai người đang đi ra khỏi thang máy, mà nghe giọng nói còn rất quen thuộc.
Diệp Mặc vội vàng dừng động tác, ngẩng đầu lên nói: “Có người đến!”
“Hả?” Lạc Băng Nhan khẽ giận mình, nàng còn không kịp phản ứng.
“Là cha mẹ của cô!”
Nàng lại sững sờ, rồi lập tức luống cuống.
Nhất định là cha mẹ đến đưa đồ ăn cho nàng, thỉnh thoảng mẹ nàng sẽ gói sủi cảo hoặc là làm vài món ngon thì đều sẽ mang qua cho nàng, đưa xong thì sẽ đi, cũng có lúc sẽ thuận tiện thu dọn nhà cửa giúp nàng.
“Làm sao anh biết? Họ đến đâu rồi?”
Nàng vội vàng quấn khăn tắm lên cơ thể mình, che khuất thân thể mê người trắng như tuyết kia, lại muốn xông ra ngoài để khóa cửa lại trước.
“Đến cửa rồi!”
“Cái gì?”
Lạc Băng Nhan nghe thế liền ngẩn ngơ, nhịn không được mà kêu lên sợ hãi.
Vừa dứt lời, liền nghe thấy âm thanh nhập mật mã, nàng còn chưa kịp phản ứng thì cửa đã bị mở ra, một bóng người đi vào trong, trong tay còn cầm mấy túi đồ vật, người này còn đang cười cười nói nói với bóng người phía sau.