Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1485 - Chương 1485. Takeda Sosuke: Tất Cả Đều Là Phế Vật!

Chương 1485. Takeda Sosuke: Tất cả đều là phế vật!
Chương 1485. Takeda Sosuke: Tất cả đều là phế vật!

“Nhắc đến mới nhớ, anh Diệp, anh mà luật sư Phó vẫn không có tiến triển gì à? Tôi nghe nói gần đây có người trong vòng đang theo đuổi cô ấy đấy, tên đó rất nhiều tiền nha, nhưng mà luật sư Phó vẫn rất cao ngạo lạnh lùng, không thèm quan tâm đến tên đó.”

Tiểu Hồ nói xong thì tiến lại gần, nháy mắt ra hiệu: “Tôi thấy luật sư Phó chỉ nhìn chằm chằm vào anh thôi, anh cũng không thể chậm trễ người ta như thế chứ.”

Diệp Mặc khẽ giật mình, nửa ngày vẫn không nói gì.

“Được được được! Coi như tôi không nói gì!” Tiểu Hồ rụt cổ lại, rồi ngồi dịch ra xa.

Diệp Mặc lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Anh cứ lo cho thân anh trước đi, mau tìm đối tượng kết hôn đi!”

“Được được! Nhất định! Nhất định!” Tiểu Hồ gật đầu như giã tỏi.

“Tôi đi đây! Đến giờ phải về rồi!”

Diệp Mặc ngồi hơn nửa tiếng, liền đứng dậy chào tạm biệt rồi rời đi.

Về đến nhà, hai đứa bé vẫn chưa ngủ, dì Vân vẫn còn đang dỗ dành.

Dì Vân cười nói: “Buổi chiều ngủ nhiều, giờ không ngủ được!”

“Để cháu!”

Diệp Mặc tiễn dì Vân rời đi.

Hắn tắm rửa cho bọn nhỏ, rồi bắt đầu dỗ chúng đi ngủ, sau đó liền nhận điện thoại của Ngọc Tình.

Diệp Mặc đang định đi live stream một lúc, thì nhận được điện thoại của vị đội trưởng Trần kia, nói cho hắn biết đã bắt được người, hành động rất thuận lợi.

Diệp Mặc cũng yên tâm.

Hắn live stream đến hai giờ thì nghỉ, pha chén trà rồi ngồi xuống, bắt đầu suy nghĩ về nhiệm vụ thăng cấp, hắn cũng đã có vài suy nghĩ.

Sau đó, Diệp Mặc lại nghĩ rất nhiều.

Hắn nghĩ đến Tư Vi, nghĩ đến những lời nói của Tiểu Hồ, lại nghĩ đến Lạc tiểu thư. . .

Uống xong một chén trà, Diệp Mặc liền không nghĩ nữa, mà bật máy tính lên, lại bắt đầu bận rộn.

Sáng sớm hôm sau.

Trời vừa sáng, Takeda Sosuke vẫn đang ngủ say, lại bị đánh thức bởi tiếng đập cửa kịch liệt.

“Có chuyện gì thế?”

Ông ta ngồi dậy, lại vất vả rời giường.

Dù sao ông ta cũng đã nhiều tuổi rồi, tay chân cũng không linh hoạt nữa.

Dưới sự phục vụ của người hầu, ông ta mặc quần áo, che khuất cơ thể già nua xấu xít, rồi mới kéo cửa ra.

Takeda Sosuke bất mãn nói: “Có tin tức gì từ Hoa quốc không? Đã mấy ngày rồi, 10 ngày rồi! Đám người đó là heo à? Nghe ngóng vài chuyện mà còn không làm được? Chuyện cỏn con như vậy còn không làm được thì làm cái gì?”

Phái người đi ra, nhưng 10 ngày rồi vẫn không có tin tức gì hữu dụng cả, cũng không có tin tức về đứa cháu trai của ông ta luôn.

Cũng không điều tra được ai đã hại Takaaki luôn, đúng là một đám heo!

Người ngoài cửa nghe thế liền hơi run lên, khom người xuống thấp hơn mấy phần, giống như là đang rất sợ hãi vậy.

“Cậu câm à! Nói mau!”

Takeda Sosuke tức giận, liền giơ chân lên đạp một cái, khiến người kia ngã lăn ra đất.

Người kia lăn một vòng, chật vật xoay người, nằm rạp trên đất.

“Bọn họ. . .bọn họ bị bắt sạch rồi! Bị bắt ngay buổi tối hôm qua rồi, không ai trốn thoát! Tội danh là, bắt cóc không thành!”

“Cái gì?”

Takeda Sosuke ngây ngẩn cả người, nửa ngày cũng không nói gì, tựa như là không thể tin nổi vậy.

Cuối cùng ông ta cũng không nhịn được, bắt đầu gào thét lên: “Bọn họ. . .bọn họ thật sự heo sao? Sao có thể ngu đến mức đó chứ? Phế vật! Tất cả đều là phế vật, sao cậu chỉ tìm được một đám phế vật thế hả!”

Ông ta xông lên trước, giơ chân lên đạp, vừa đạp vừa mắng, sắc mặt vặn vẹo tràn đầy dữ tợn.

Phát tiết một trận, ông ta thở phì phò, bình tĩnh một chút rồi mới hung dữ mà mở miệng: “Tìm. . . lại tìm người cho tôi, phải tìm cao thủ, đừng tìm một đám rác rưới nữa, bằng không thì cậu tự hiểu đấy!’

Người kia cuống quít trả lời: “Vâng vâng!”

Takeda Sosuke phẩy tay áo một cái, giận dữ hét lên: “Cút đi!”

Người kia hoảng hốt đứng lên, rồi vội vàng rời đi.

“Phế vật! Cả một đám đều là phế vật!” Takeda Sosuke lảo đảo trở về phòng, đặt mông ngồi xuống, trong bụng vẫn đầy lửa giận.

“Nhất định là tên nhãi Hoa quốc kia!”

“Chắc chắn là tên nhãi này, cũng bởi vì tên nhãi này nên Takaaki mới biến thành như vậy, tuy không phải tên khốn này ra tay, nhưng mọi chuyện đều do tên khốn này mà ra.”

“Tên khốn này, nếu Takkaki vẫn không tỉnh lại, tao sẽ cho mày chôn cùng!” Ông ta lẩm bẩm, sắc mặt đã biến thành oán độc và dữ tợn.

Hơn sáu giờ.

Diệp Mặc làm bữa sáng cho bọn nhỏ, lại cho bọn nhỏ ăn xong, liền thu dọn một chút, giặt quần áo.

Hơn tám giờ, hắn gửi tin nhắn cho Tư Vi.

Sau đó, hắn liền dẫn bọn nhỏ ra ngoài, đi dạo một vòng, lại đến gần chợ bán thức ăn, mua một chút đồ ăn về.

Gần mười giờ, Diệp Mặc về nhà chưa lâu, liền nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, vừa cửa cửa, đập vào mắt chính là một khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo.

Gương mặt mỹ nhân tiêu chuẩn sáng rực rỡ không tì vết.

Nàng khoác một chiếc áo khoác màu đen, khăn quàng cổ màu trắng thuần, khuôn mặt trắng nõn hơi đỏ lên vì lạnh, nàng vừa nhìn thấy Diệp Mặc, liền mím môi, nở một nụ cười xinh đẹp.

“Vào trong đi!”

Diệp Mặc lập tức mời nàng và Dương Yến ở phía sau vào nhà.

Hết chương 1485.
Bình Luận (0)
Comment